Chương 5: (Vô Đề)

Trâm đã giữ lời hứa. Nó bớt ăn hiếp tôi hơn. Thỉnh thoảng tôi mới bị nó sai vặt.

Nếu khi đang ngồi học bài trên gác, tôi nghe nó kêu om sòm ngoài cửa:

- Anh Chương ơi anh Chương!

Tôi thò đầu xuống:

- Gì vậy Trâm?

- Anh đang làm gì đó?

- Học bài.

Nó ra lệnh:

- Anh đem sách vở qua nhà tôi ngồi học rồi trông nhà cho tôi đi chợ chút! Nhà tôi đi hết trọi rồi!

Thế là tôi phải lồm cồm leo xuống khỏi gác, đi trông nhà cho nó.

Có những ngày Lan Anh theo dì tôi ra chơi ngoài tiệm thuốc tây, buổi trưa tôi phải tự mình thổi cơm.

Một hôm, Quỳnh qua chơi, thấy tôi lui cui nhóm bếp, khói bay mù mịt, nước mắt ròng ròng, liền hỏi:

- Chứ Lan Anh đâu rồi?

Tôi nhấp nháp cặp mắt cay xè:

- Nó đi chơi ngoài tiệm thuốc, trưa không về.

Quỳnh níu tay tôi:

- Vậy anh qua ăn cơm với tụi em đi!

Đang đói bụng, tôi chịu liền. Lại khỏi đánh vật với mấy thanh củi chết tiệt, lử đâu không thấy, chỉ thấy toàn khói!

Buổi trưa ở nhà bác Tám chỉ có Trâm, Quỳnh và Tạo.

Không có người lớn, tôi ăn liền tù tì một hơi bốn bát cơm. Nhưng tôi chưa kịp nuốt xong miếng cuối cùng, Trâm đã phân công:

- Lát nữa, anh Chương rửa chén nghen!

Không lẽ từ chối, tôi đành gật đầu, miếng cơm trong miệng đắng nghét.

Quỳnh liếc Trâm:

- Chị chỉ giỏi tài ăn hiếp anh Chương!

Trâm rụt cổ:

- Tao đâu có ăn hiếp! Không tin mày hỏi ảnh coi!

Tôi ngó Quỳnh:

- Để lát anh rửa cho! Ba cái chén ăn nhằm gì! Hồi nhỏ anh rửa hoài!

Nói xong, tôi giật thót người vì cái thói ba hoa của mình. Quỳnh cười:

- Nói vậy chứ anh để em rửa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!