Chương 10: (Vô Đề)

Đi học về, chạy ngang qua một hiệu sách, tôi ghé vào . Định bụng vào xem lướt một cái rồi ra liền nên tôi không khóa xe .

Nhưng cũng còn sót một tí cẩn thận trong người, tôi dựng xe ngay trước cửa, chính giữa thềm, để tiện trông nom.

Tôi bước vào hiệu sách, cứ ba bước tôi ngoái đầu lại một lần. Khi lấy cuốn sách trên giá xuống cũng vậy, cứ đọc hai, ba dòng tôi lại quay đầu ra cửa dòm chừng chiếc xe .

Tôi dòm chừng đến lần thứ mười thì chiếc xe biến mất.

Trưa đó, tôi đi xe lam về nhà.

Thấy tôi thả bộ từ ngoài đầu hẻm vô, Lan Anh hỏi :

- Xe anh đâu rồi ?

Tôi cười:

- Mất rồi !

Nó tròn mắt :

- Giỡn hoài ! Mất xe mà cười !

Tôi khịt mũi :

- Không cười thì biết làm gì bây giờ !

Kể từ hôm đó, tôi đi học bằng ... chân.

Từ nhà tôi đến trường không xa lắm, đi bộ cũng chẳng mệt mỏi gì. Thả bộ tà tà ngoài phố, tôi lại được thưởng thức thú vui dạo mát, nhất là khi đi trên con đường đầy bóng mát chạy ngang trước cổng trường.

Nhưng khổ một nỗi, tôi đến lớp ngày nào cũng trễ.

Tới ngày thứ ba, Kim Dung hỏi :

- Lam` gì đi trễ hoài vậy ?

Tôi cười :

- Tại tôi đi bộ.

Kim Dung ngạc nhiên :

- Xe ông đâu ?

Tôi thở ra :

- Mất rồi !

- Làm sao mất ?

Tôi kể lại đầu đuôi sự việc.

Nghe xong, Kim Dung gật gù :

- Mất là đáng !

Tưởng nghe tôi mất xe, nó sẽ an ủi tôi, ai dè nó phán một câu khiến tôi chưng hửng.

Ngồi học một lát, Kim Dung day sang tôi :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!