"Chắc là vậy, xem đại một bộ."
Giang Tri Tân trả lời, mãi lâu sau không nghe thấy Phương Hiệt đáp anh bèn quay đầu lại nhìn cậu khoảng hơn mười giây, sau đó đột nhiên chậm rãi cười rộ lên.
"Em sợ hửm?"
Sợ phim kinh dị thì sao? Có người sợ côn trùng, có người sợ rắn, có người lại sợ độ cao.
Sợ phim kinh dị hiếm lạ lắm chắc? Sao lại kỳ thị những người sợ phim kinh dị vậy?
"Không phải." Phương Hiệt đáp.
Không hiếm lạ, nhưng học sinh trung học cuối cấp cao 1m84 nói ra lại hơi xấu hổ.
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc lâu, nụ cười trên miệng càng ngày càng rộng.
"Không sao đâu, nếu sợ thì xem bộ khác nhé? Tôi còn bộ [bé rối Teletubbies] này."
Người này có thể sống bằng miệng mà đến giờ chưa bị đánh chết thì thế giới này đúng là tràn ngập tình mến.
"Không cần" Phương Hiệt uống một hớp Coca "Bộ này cũng được."
Đây không chỉ là một bộ phim kinh dị, hàng năm, có khoảng mấy trăm bộ phim chiếu mạng kém chất lượng được sản xuất, nhưng điều này không ảnh hưởng đến nội dung đậm sâu của bộ phim này.
Phương Hiệt ung não với những tiếng la hét bất ngờ của những người chết trong phim, cậu uống một hơi cạn cốc, nghiêng người nhìn Giang Tri Tân ngồi bên cạnh.
Đối phương bình tĩnh chăm chú nhìn vào màn hình, ánh sáng mờ mịt của bộ phim kinh dị rơi vào khuôn mặt Giang Tri Tân, mờ nhạt rọi sáng sườn mặt, lộ ra một cảm giác yên tĩnh không thể giải thích được.
Trong phim đến tình tiết một người bị chặt nhiều mảnh rồi treo lên mái hiên, Phương Hiệt "bộp" một tiếng, bật dậy khỏi ghế sofa.
Giang Tri Tân bị cậu doạ giật mình: "Sao thế?"
Giọng điệu của Phương Hiệt rất bình thường: "Đi vệ sinh."
Nói xong lập tức đi nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Sau khi đi vệ sinh xong, Phương Hiệt đứng trước bồn rửa mặt rửa tay, tiếng hét yếu ớt trong phim vẫn vọng vào đây được, cậu thở dài không muốn đi ra ngoài.
Ai lại đêm hôm đi rủ người khác đi xem phim kinh dị chứ?
Vừa rửa tay xong, điện thoại của Phương Hiệt đổ chuông.
Cậu cầm giấy lau tay, móc điện thoại ra, chữ "Bố" trên màn hình khẽ nhấp nháy.
Phương Hiệt liếc mắt một cái, ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bản thân trong gương, không nhấc máy cho đến khi điện thoại sắp tự động cúp.
"Alo?"
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc, sau đó ngập ngừng gọi: "Tiểu Hiệt?"
Phương Hiệt trầm mặc không trả lời.
"Hôm qua đến trường gặp con, nhưng lại không thấy con…. gọi cho mẹ con mới biết con đã chuyển sang trường khác rồi."
Từ khi Phương Hiệt đặt chân đến Thiệu Giang, tính đến bây giờ đã được chín ngày tròn.
Tối nay Phương Thừa Lâm mới biết con trai mình đã chuyển đến trường khác.
Thậm chí mấy ngày này, ông còn không thèm về nhà gặp cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!