Có lẽ là bởi vì cái tát và những lời nói của Chu Linh quá rõ ràng nên Phương Thừa Lâm không dám tiếp tục tranh cãi với Chu Linh, chỉ nhìn Phương Hiệt với vẻ mặt phức tạp rồi rời đi, vẻ mặt như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì cả.
Trong phòng khách chỉ còn lại Phương Hiệt và Chu Linh.
Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có làn gió ban mai từ cửa sổ thổi vào, khiến những tấm bình phong khẽ lay động.
Sáng sớm tinh mơ còn hơi lạnh, Phương Hiệt cúi người nhặt con dao gọt hoa quả mà Chu Linh ném trên đất đặt lên bàn, lên lầu lấy một đôi dép cho Chu Linh.
Chu Linh đứng tại chỗ theo dõi động tác của Phương Hiệt, cơn tức giận và mệt mỏi thức trắng đêm tan biến bỗng chốc biến thành đau lòng và phiền muộn.
Phương Hiệt nhìn Chu Linh đi dép vào mới nói.
"Mẹ ăn trước đi."
Phương Hiệt rửa tay bưng bữa sáng lên bàn, Chu Linh ngồi ở bàn ăn nhìn mấy thứ trước mặt.
Bánh mì nướng, trứng chiên, hai bát cháo đặc vàng.
Bà nếm thử, cũng khá ngon.
Chu Linh không biết tâm trạng của mình như thế nào, bà đặt thìa xuống, nhẹ nhàng nói: "Mẹ không biết là con biết làm mấy món này."
"Con mới học thôi." Phương Hiệt đáp.
Còn về việc học nó ở đâu và ai đã dạy nó thì không cần phải nói.
Chu Linh ngồi im lặng hồi lâu sau khi nghe xong, cuối cùng khẽ thở dài.
"Mẹ không phải bảo thủ, mẹ không kì thị, nhưng tại sao lại là con của mẹ, tại sao …"
Bà dừng lại một lúc, kìm nén nỗi buồn đang tuôn ra, rồi hỏi: "Là Giang Tri Tân ư?"
"Tối hôm qua mẹ suy nghĩ không ngừng, có phải là do mẹ gửi con đến Thiệu Giang nên mới xảy ra chuyện như vậy không?"
"Không phải" Phương Hiệt ngắt lời Chu Linh, ngẩng đầu nhìn Chu Linh.
Giang Tri Tân cảm thấy rằng đây là lỗi của anh ấy vì anh ấy là gay, vì vậy anh đã từ chối Phương Hiệt.
Chu Linh cũng cảm thấy đó là lỗi của mình, vì bà đã gửi Phương Hiệt đến Thiệu Giang để hai chàng trai ở cùng nhau.
"Vì sao lại phải nghĩ xem là lỗi của ai?" Phương Hiệt hỏi.
"Không ai sai hết, chỉ là con thích anh ấy."
Chuyện Phương Hiệt và Giang Tri Tân yêu nhau không phải lỗi của ai cả, lý do duy nhất là Phương Hiệt thích Giang Tri Tân.
Chu Linh im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Tối hôm qua mẹ không ngủ được.
Mẹ xem lại những bức ảnh trước đây của con, nghĩ đến ngày đầu tiên con đi học mẫu giáo, tất cả bọn trẻ đều khóc, con cũng muốn khóc, nhưng mẹ đã nói rằng con đừng khóc, sau đó con cứ kìm nén mà mặt đỏ bừng.
Sau này, hình như mẹ chưa từng thấy con khóc."
Thấy Phương Hiệt nhìn mình, Chu Linh cười khổ: "Có phải do mẹ quá mạnh mẽ không?"
Từ nhỏ đến lớn, Chu Linh luôn tự hào về Phương Hiệt, nhưng bà không biết Phương Hiệt muốn cái gì.
"Mẹ muốn trở nên mạnh mẽ, vì vậy mẹ hy vọng con trai mình có thể ngoan ngoãn, hy vọng con có thể lớn lên thật tốt … đó là lỗi của mẹ."
Chu Linh nhìn Phương Hiệt qua bàn ăn, lưng thẳng vai rộng, sạch sẽ và gọn gàng như một cây bạch dương trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!