Đường Dịch rất đúng giờ, qua nửa giờ bắt đầu giảng bài thi, theo như anh nói đề lần trước chỉ là làm thử.
Phương Hiệt cũng nhận được một bài mới toanh, cậu vừa nghe giáo viên giảng vừa làm bài.
Các câu hỏi không khó, nhưng Phương Hiệt phải thích ứng với kiểu giảng của giáo viên.
Đường Dịch khá thích những bài thơ cổ của trung quốc, lúc giảng thì hay dùng, giảng đề nói rất nhanh, nói xong câu cuối cùng thì cũng đến giờ tan học luôn.
Mọi người trong lớp như sống lại, đặc biệt là Từ Hàng ngồi bên cạnh, cậu ta duỗi eo thở dài, sắp khóc đến nơi vì sung sướng.
"Tối nay tôi sẽ chữa lại bài kiểm tra này, sau đó các em nhớ làm bài thứ bảy trong tổng số bốn mươi lăm bài được giao.
Ngày mai đi học tôi sẽ giảng chi tiết."
Tiếng hoan hô lập tức biến thành tiếng than khóc, còn Đường Dịch thì mỉm cười nhìn bài kiểm tra và giáo án.
Sau mười lăm phút giải lao giữa giờ, toàn trường ngay lập tức trở nên sôi động – người đi vệ sinh, người đi uống nước, người thì kéo nhau đi mua đồ ăn vặt.
Từ Hàng ngồi ì trong lớp một tiếng rưỡi bây giờ mới đứng dậy đi vệ sinh, quay sang hỏi Phương Hiệt.
"Đi vệ sinh không?" thấy Phương Hiệt lắc đầu thì cậu ta cũng không quan tâm nữa, ra rủ người khác đi ra ngoài cùng.
Phương Hiệt quá lười vận động, cậu cũng không có hứng khám phá những môi trường mới.
Cậu mở bốn mươi lăm bộ bài thi mà Đường Dịch nhắc tới trong đống đồ học tập vừa được phát, có người đi ngang qua lén nhìn cậu, Phương Hiệt biết nhưng không quan tâm cho lắm.
Phương Hiệt nhanh chóng giải qua bộ thứ bảy, ước tính thời gian mình sẽ hoàn thành nó.
Cậu không lo lắng hai môn Anh và Văn lắm, dựa vào tích lũy thì điểm của cậu đã ổn định rồi.
Cậu lo lắng nhưng môn học khác hơn, khi chuông reo lên cũng là lúc Từ Hàng quay về, cậu ngỏ lời mượn vở lý của cậu ta.
Cũng may rằng bên Từ Hàng giống kiểu "Không quan tâm tới học hành" nhưng vở vẫn ghi chép rất đầy đủ, còn thoải mái cho Phương Hiệt mang về nhà xem.
Với lại cậu ta muốn tối nay ngồi giải đề văn của "tiểu Đường Tăng", không có thời gian xem bài lý.
Tiết hai là tiết tự học, tất cả đều tự giác.
Một số làm bài tập về nhà, một số đọc sách, thỉnh thoảng hai hoặc ba người ngủ và chơi điện thoại di động.
Đúng lúc Phương Hiệt làm bài kiểm tra do Đường Dịch giao xong thì chiếc điện thoại trong ngăn bàn khẽ rung lên.
Phương Hiệt lấy điện thoại ra xem, là một tin nhắn văn bản.
"Tôi đang đợi cậu ở cổng trường."
Thông tin là một chuỗi số điện thoại lạ hoắc chưa đặt tên.
Phải vài giây sau Phương Hiệt mới phản ứng, nhận ra đây là số của Giang Tri Tân
- lần trước cậu không lưu lại.
Nhìn lại thời gian, 9:58.
Xung quanh vang lên tiếng đậy nắp bút và kéo khóa cặp, ai đó đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Từ Hàng thì thầm nói: "Xong rồi, viết không xong rồi." Phương Hiệt cũng đóng sách lại, cất những thứ muốn mang theo vào cặp sách.
Trong lúc mọi người đang chờ chuông reo, có một tiếng "Tinh" lớn ở hàng ghế bên trái, là tiếng thủy rơi xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!