Chương 50: (Vô Đề)

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Tri Tân với Chu Linh lập tức ngừng nói chuyện.

Phương Hiệt gõ cửa hai lần rồi mở cửa bước vào phòng riêng, Chu Linh nhìn thấy cậu thì lập tức đứng dậy.

"Tiểu Hiệt."

Phương Hiệt gọi "Mẹ" dường như sự mệt mỏi của Chu Linh biến mất ngay lập tức.

Bà mỉm cười và vẫy tay với Phương Hiệt.

"Mệt lắm không? Vào ngồi đi, ăn cơm luôn."

Trong phòng riêng chỉ có một cái bàn tròn nhỏ, Phương Hiệt đặt cặp sách sang một bên, bước tới ngồi bên cạnh Chu Linh, ngồi đối mặt với Giang Tri Tân.

Hai người nhìn nhau, Giang Tri Tân khẽ cười với cậu.

"Con quen sống ở Thiệu Giang chưa? Học hành thế nào? có hòa hợp với giáo viên và bạn học không?"

Chu Linh quay sang nhìn Phương Hiệt hỏi vài câu.

Giang Tri Tân ngồi đối diện nhìn Phương Hiệt thấy vẻ mặt cậu vẫn tình tĩnh, trả lời từng câu Chu Linh hỏi.

Dù gì cậu cũng là một thiếu niên đi nơi khác học, dù trưởng thành đến đâu thì khi về với gia đình vẫn sẽ có một chút khác biệt.

Chu Linh hỏi về tất cả mọi chuyện, hầu hết cái gì cũng hỏi, Phương Hiệt trả lời nửa chừng, ngẩng đầu nhìn Giang Tri Tân rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Thật ra có lúc Chu Linh bận công việc, có lúc hai người hai đến ba tuần không gặp nhau, cũng gọi điện thoại hỏi han tình hình của Phương Hiệt.

Lúc đó Phương Hiệt không cảm thấy gì, nhưng giờ bị Chu Linh đối xử như một đứa trẻ trước mặt Giang Tri Tân, cậu hơi ..

ngượng.

Giang Tri Tân không nhìn thấy động tác của Phương Hiệt.

Để không làm phiền cuộc nói chuyện của Chu Linh và Phương Hiệt, Giang Tri Tân đã cố gắng hết sức không nhìn họ.

Mãi đến khi phục vụ mở cửa bắt đầu mang đồ ăn vào thì anh mới đặt điện thoại xuống, bảo:

"Ăn đã."

Ăn xong rồi chủ đề của Chu Linh lại quay sang Giang Tri Tân, Chu Linh cười nhìn Phương Hiệt hỏi: "Mẹ quên chưa hỏi con có gây rắc rối gì cho Giang Tri Tân không?"

Nhất thời cậu không biết trả lời sao.

Cậu có gây rắc rối gì cho Giang Tri Tân không?

Có vẻ khá nhiều, từ khi mới đến Thiệu Giang đến giờ, rắc rối vẫn không ngừng…

"Thật sự không có" Giang Tri Tân gắp một miếng đậu hủ áp chảo vào bát, cười với Chu Linh: "Đứa nhỏ rất ngoan."

"Từ nhỏ đến giờ luôn rất ngoan, cấp 1 đã tự biết bắt xe bus đến trường, lúc đấy máy quẹt tiền cao quá nên phải nhón chân nên mới quẹt được."

Chu Linh vừa nói vừa nhìn chằm chằm Phương Hiệt, nụ cười dịu dàng trên môi, nói xong lại quay sang bảo Giang Tri Tân: "Nhưng lúc Tiểu Hiệt 7 tuổi cao hơn lúc em 7 tuổi nhiều, chị nhớ đợt đấy em vừa đen lại gầy, giống như một con khỉ nhỏ, chạy quanh làng."

Giang Tri Tân mỉm cười: "Ôi sao chị lại kể em thế, tốt xấu gì em cũng là trưởng bối."

Chu Linh thích thú: "Đúng vậy, em gọi chị thì hẳn Phương Hiệt thì phải gọi em là chú nhỉ?"

Phương Hiệt đang ăn đậu que, nghe thấy lời mẹ nói thì suýt cắn vào đầu lưỡi, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Tri Tân ở đối diện, vừa lúc đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!