Chương 5: (Vô Đề)

Phương Hiệt im lặng một lúc.

Giang Tri Tân cũng chờ một lúc, rồi tự hỏi bản thân xem có phải mình hỏi quá thẳng hay không, đang do dự có nên đổi đề tài không thì Phương Hiệt lại tiếng.

"Học Lôi Phong[1] làm những việc tốt."

*Một tấm gương, một chiến sĩ của quân giải phóng…[..]

"… Hả?"

"Thật đấy." Giọng điệu của Phương Hiệt nhẹ nhàng.

"Tôi gặp phải một đứa trẻ lên cơn hen suyễn, mẹ nó nhờ tôi giúp đỡ nên tôi mới đưa nó đến bệnh viện, vì thế nên mới bị trễ hơn một tiếng đồng hồ, lúc xong xuôi đi đến trường học thì kỳ thi đã gần kết thúc rồi."

Cậu kể ngắn gọn, nhưng nghe có vẻ rất thật—— chắc không phải cái văn kiểu "giúp bà cụ qua đường" như đám tiểu học, cho nên nghe có vẻ giống sự thật hơn.

Nhưng rõ ràng, lúc Phương Hiệt kể về chuyện này thì tâm trạng có vẻ không tốt, ngoài việc hoãn thi vì sự cố này thì còn phải có những lý do khác nữa.

Giang Tri Tân không hỏi thêm, đáp: "Cũng quá Lôi Phong rồi—— đi đại viện Lý gia đúng không? Để tôi gọi điện xem còn bàn hay không."

"…Tôi đùa thôi." Phương Hiệt có hơi không nói lên lời: "Ăn tùy tiện đi vậy, tí nữa còn đi siêu thị."

Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt, cậu lập tức nói: "Không phải tôi lại khách sáo đâu, buổi sáng tôi ăn no quá rồi, có dẫn tôi đi ăn tổ yến thì tôi cũng không ăn được, cám ơn chú Giang——"

Giang Tri Tân ngắt lời cậu: "Nếu lại gọi thêm hai chữ đó thì tôi thật sự sẽ đập cậu đấy, kém anh đây có 10 tuổi."

Phương Hiệt thở dài: "…Anh gọi mẹ tôi là chị, thì tôi không được gọi anh là chú à."

"Không được." Giang Tri Tân dừng một chút.

"Gọi anh."

Anh Giang, thật mạnh mẽ, thật độc đoán, thật giang hồ.

Cuối cùng Phương Hiệt vẫn trả lời: "Ừ."

Sau đó hai người cũng tìm đến một quán ăn Vân Nam gần đó, cơm nước xong rồi vào Carrefour bên cạnh.

Ngày cuối tuần nên siêu thị có nhiều người, Giang Tri Tân muốn xem Phương Hiệt thiếu cái gì, nhưng Phương Hiệt đi quanh một vòng lại cầm độc hai túi bánh mì.

Thật sự cậu không muốn sáng sớm tinh mơ đã gọi đồ ship nữa đâu.

Lúc Phương Hiệt lấy đồ thì Giang Tri Tân im lặng, đi vài bước thì mới tỉnh ngộ: "Hình như trong tủ lạnh nhà tôi chỉ có rượu."

"Không phải." Phương Hiệt nói, "Còn hai quả trứng nữa."

……Trách không được sáng sớm bạn nhỏ đã phải đặt đồ ship.

Khóe miệng Giang Tri Tân không tự chủ được bĩu xuống: "Tôi nấu ăn được, thật đấy, chỉ là tôi lười không muốn làm.

Nếu không tin tối nay tôi sẽ nấu cho cậu ăn."

Phương Hiệt liếc nhìn cánh tay trái đang quấn băng gạc của Giang Tri Tân, cuối cùng trả lời: "Quên đi."

Mặc dù từ khi gặp mặt đến giờ Giang Tri Tân đều trưng ra vẻ không đáng tin cậy, nhưng Phương Hiệt hiểu rằng người ta đang sống một yên ổn, mình đột nhiên tới, trút thêm phiền phức vào cuộc sống của người ta.

Cậu sợ phiền phức và cũng sợ gây phiền phức cho người khác.

Giang Tri Tân không kiên trì, cầm hai hộp bánh quy và sữa ném vào giỏ hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!