Chương 46: (Vô Đề)

Bên ngoài xe là phố phường, chợ đêm phía đối diện vẫn sôi động, tấp nập người qua lại, một khung cảnh vô cùng ồn ào.

Nhưng vì trong xe đóng kín cửa nên trong đây là một không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Vì thế Phương Hiệt cũng nghe rõ câu nói của Giang Tri Tân: "Coi như tôi niệm kinh Địa Tạng cho em cả trăm lần đi, tôi mong em được bình an."

Phương Hiệt nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ Giang Tri Tân, xung quanh yên lặng đến mức dường như cậu có thể nghe nhịp tim mình, từng nhịp này đến nhịp khác, rất nhanh, giọng nói của anh rõ ràng và thật dễ nghe.

"Anh …" Phương Hiệt hắng giọng, cố gắng làm cho giọng của mình trở nên bình thường "Anh đưa cho tôi cái này là có ý gì?"

"Cái gì mà có ý gì?" Giang Tri Tân hỏi lại.

"Thì đắt, tôi hơi …" Phương Hiệt do dự rồi nói thật "Tôi không dám nhận."

Thứ giá trị không phải là quà tặng, mà là thứ này có ý nghĩa với Giang Tri Tân.

"Không đến mức" Giang Tri Tân cười, "Tôi nghĩ nó hợp nên tặng cho em thôi."

Mới nãy trưa anh mới nhớ ra sinh nhật của Phương Hiệt.

Muộn quá không chọn quà cẩn thận được, với lại anh cũng không muốn mua tùy tay một món quà để tặng cậu, không đắt tiền cũng không được chiếu lệ cho xong.

Cuối cùng anh nhớ ra khấu bình an này.

Bình an thuận lợi, phù hợp với Phương Hiệt ở thời điểm này.

Sau đấy Giang Tri Tân thu tay lại, nhìn thời gian: "Đã mười giờ rồi, em không định đi ngủ à?"

"Ồ" Phương Hiệt đáp, nhìn thời gian.

Đúng mười giờ.

"Đi lên đi." Giang Tri Tân nói.

Phương Hiệt ngồi im, nhìn Giang Tri Tân hỏi: "Anh ngủ ở đâu?"

"Tôi cần em lo à?" Giang Tri Tân cười nhìn Phương Hiệt "Tùy tiện tìm một khách sạn rồi ở, muộn rồi, mai mới về."

"Không thể ở đây được à?" Phương Hiệt hỏi.

"…. Ok." Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt: "Người lớn ở đâu cũng được, còn học sinh cấp ba thì phải chuẩn bị đi ngủ ngay, về phòng trước đi."

Tuy rằng nói như vậy, Giang Tri Tân cũng chẳng rảnh đi chỗ khác.

Anh đỗ xe và theo Phương Hiệt vào khách sạn, ở quầy lễ tân đặt một phòng.

Phương Hiệt cầm bánh đứng bên cạnh đợi anh, nhân tiện xem qua thẻ phòng.

912, cách phòng riêng của cậu ba tầng.

Hai người cùng nhau lên thang máy, Phương Hiệt ấn tầng sáu, giúp Giang Tri Tân ấn tầng chín.

Khi thang máy lên đến tầng sáu rồi mở ra, Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

"Đi đi, ngủ ngon."

Trở về phòng, Phương Hiệt vừa đặt bánh vào phòng, đụng phải giáo viên điểm danh vừa nhìn thấy hai người, giáo viên chỉ bảo: Nghỉ ngơi sớm đi.

Phương Hiệt gọi điện cho Chu Linh trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!