Chương 45: (Vô Đề)

Giang Tri Tân không biết Phương Hiệt đã ôm bao lâu, hai hoặc ba phút … Dù sao thời gian cũng không ngắn, có người đi qua lén lút nhìn qua đây, trong lòng đoán không ra quan hệ giữa hai người.

"Không được rồi, Phương Tiểu Hiệt" Giang Tri Tân hơi bất lực, "Hôm nay trời lạnh."

Nhiệt độ ban đêm gần như dưới 0, gió khá mạnh, Giang Tri Tân cảm thấy mình sắp cứng lại rồi.

Phương Hiệt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, lập tức buông tay và lùi lại hai bước để nhìn Giang Tri Tân.

"Anh—" Giọng của Phương Hiệt khàn đặc "Sao anh lại đến đây?"

"Hôm nay không phải sinh nhật của em hửm? Sinh nhật 18 tuổi rất quan trọng." Giang Tri Tân đáp.

À ừ, nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu.

Giang Tri Tân lái xe xa như thế chỉ để tổ chức sinh nhật cho cậu.

Hai mắt Phương Hiệt nóng rực, hơi nghiêng đầu thở ra nhẹ nhàng không muốn người đối diện nhìn thấy.

Giang Tri Tân thấy nhưng không nói gì, chỉ cười: "Mau nghĩ ăn cái gì đi, tôi lái xe ba tiếng đồng hồ kiệt sức rồi."

"Gì cũng được" Phương Hiệt nói, "Anh muốn ăn gì thì ăn."

"Thế sinh nhật em hay sinh nhật tôi?" Giang Tri Tân cười rồi thở dài.

Thời tiết lạnh quá, hai người cứ đứng ở ngã tư nói chuyện hứng gió trông ngốc chết đi được, anh bảo tiếp: "Thôi ăn lẩu đi, trưa em vừa ăn à? Thế em gọi đồ ăn nhé?"

"OK" Phương Hiệt lấy điện thoại di động gọi điện cho giáo viên xin phép, thường ngày cậu khá đáng tin.

Giáo viên không nói gì, chỉ nhắc cậu quay lại trước 10h30.

Cúp điện thoại xong rồi cả hai lên xe.

Giang Tri Tân lướt quanh APP cuối cùng đã chọn được một nhà hàng tư nhân gần đó, nhiều đánh giá tốt.

Vào quán lúc 7 hay 8 giờ có khá nhiều khách, người phục vụ dắt hai người đi tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ.

Phương Hiệt ngước nhìn Giang Tri Tân sau khi gọi món xong.

"Làm sao anh biết tôi đang ở khách sạn nào?"

"Hỏi Đường Dịch."

"Lúc chiều anh gọi điện cho tôi sao không nói luôn?"

Giang Tri Tân khẽ nhướng mày nhìn Phương Hiệt rồi nói, "Phương Tiểu Hiệt, em có biết ngạc nhiên là gì không?"

"Lúc chiều em gọi thì tôi đã ra khỏi thành phố đâu." Gianh Tri Tân bảo: "Lúc em không trả lời điện thoại tôi còn tưởng em ra ngoài đi ăn mừng với các bạn cùng lớp."

"Không, tôi không nói với họ hôm nay là sinh nhật của tôi." Phương Hiệt đáp.

Nghe xong lời này Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc, cuối cùng khẽ thở dài.

"Không phải tụi nhỏ như mấy đứa quan trọng sinh nhật lắm à? Nhất là sinh nhật năm 18 tuổi.

Sinh nhật thì ít nhất em phải đi ăn với bạn bè hay gì đó chứ." Giang Tri Tân nói.

Phương Hiệt cười: "kì lắm, nếu nói với người khác rằng nay sinh nhật mình."

Vì thế cậu không nói gì cả, sáng đi thi chiều về ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!