Chương 4: Điểm 0

Phương Hiệt quay trở lại phòng khách, đứng tại chỗ suy nghĩ, cuối cùng đặt tất cả thêm một phần nữa.

Vốn dĩ Phương Hiệt tưởng Giang Tri Tân đã dậy, nhưng sau khi cậu đặt món rồi gọi món thì vẫn chưa thấy Giang Tri Tân ra ngoài.

Phương Hiệt ngồi trên ghế sofa đợi đồ ăn, Giang Tri Tân vẫn chưa ra.

Lúc đồ ăn ship tới, Phương Hiệt xách vào cửa rồi bày từng đồ một ra, thấy cửa phòng kia vẫn đóng.

9:42 phút rồi, Phương Hiệt nghĩ – bị đánh thức mà vẫn ngủ tiếp được.

Cho đến khi Phương Hiệt ăn xong một phần sủi cảo tôm, một phần bao nhân trứng sữa, cộng thêm một phần bánh cuốn cùng một ly sữa đậu nành thì cuối cùng cửa phòng của Giang Tri Tân cũng mở ra.

Không biết là vì bị thương hay là bị đánh thức, sắc mặt Giang Tri Tân hơi tái.

Anh bước đến phòng khách, bốn mắt nhìn nhau với Phương Hiệt đang ngồi ở bàn ăn, sau đó lên tiếng trước.

"Thức dậy sớm quá."

Cậu đoán Giang Tri Tân vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi.

"Bình Thường" Phương Hiệt rất bình tĩnh trả lời "Đói bụng."

Giang Tri Tân liếc: "Gọi đồ ship à?"

"Tôi gọi hai phần, anh có muốn ăn không?"

Chắc Giang Tri Tân không kén chọn, anh gật đầu rồi đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ trước.

Lúc Giang Tri Tân vệ sinh xong thì Phương Hiệt đã ăn gần hết, Giang Tri Tân kéo ghế ngồi đối diện cậu rồi vùi đầu vào ăn.

Anh uống một hớp sữa đậu lành trước,

tiếp theo bắt đầu ăn sủi cảo tôm, tốc độ ăn không chậm, nhưng không phát ra tiếng động, nhìn sắc mặt có vẻ tốt hơn vừa nãy.

Có lẽ là vì từng đi lính nên không bị gù lưng, cả người nhìn cũng rất gọn gàng.

Tóc trên trán ướt đẫm vì vừa mới rửa mặt——

Phương Hiệt nhìn được một nửa, chợt nhận ra tật xấu của mình lại tái phát, "chậc" trong lòng một tiếng, cất đôi mắt đang nhìn chằm chằm người khác của mình, gói gọn hộp đồ ăn trước mặt lại.

Trùng hợp lúc này Giang Tri Tân cũng lên tiếng:

"Tí nữa qua quán bar lấy hồ sơ chuyển trường của cậu, sau đó sẽ đưa cậu đến trường trung học số một Thiệu Giang."

Phương Hiệt uống xong hớp sữa đậu nành cuối cùng trong cốc của mình.

"Ừ."

Thiệu Giang không phải là một thành phố lớn.

Năm ngoái, thành phố này miễn cưỡng chen được vào hàng thứ ba trong bảng xếp hạng thành phố mới của đất nước.

Năng lực giáo dục cũng chỉ trên mức trung bình, nhưng trường Thiệu Giang là trường trung học lâu đời, có ba thủ khoa trong kỳ thi đại học, nhưng so với trường trung học Triều Thành bảy trước đây Phương Hiệt theo học thì vẫn thua xa.

Lần cậu đề nghị chuyển trường bố mẹ cũng kiên quyết không đồng ý.

Mãi đến khi cậu nói hoặc là chuyển trường hoặc là bỏ học.

Giang Tri Tân chuẩn bị lái xe đến quán bar.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!