Từ Hàng với mấy đứa còn lại vội vàng chào hỏi anh, Giang Tri Tân cũng cười bảo: "Đi thôi, tôi đưa mấy cậu về."
Từ Hàng vội xua tay: "Có người nhà đến đón em rồi."
Giang Tri Tân gật đầu: "Tới bãi đậu xe trước đi."
Mưa vẫn còn nặng hạt, cũng may bãi đậu xe cách đó không xa, lúc ra thì xe của nhà Từ Hàng đã đợi sẵn ở lối vào đang gọi điện cho Từ Hàng, hai người còn lại cũng tiện đường theo về.
Mưa to quá, còn chưa kịp chào nhau, Giang Tri Tân và Phương Hiệt đã nhìn ba người đóng cửa xe mất rồi.
Sau khi lên xe, Giang Tri Tân bật hết điều hòa lên trước rồi chỉnh nhiệt độ ở mức tối đa, sau đó quay đầu nhìn Phương Hiệt.
Toàn thân Phương Hiệt ướt sũng, trên mặt cậu đầy nước, ngồi trên ghế phụ như bốc ra hơi nước.
Giang Tri Tân cũng không khá hơn là bao, nhưng ngoài quần và giày, ít nhất phần thân trên của anh vẫn còn khô.
Phương Hiệt đang tìm giấy vệ sinh để lau nước mưa trên mặt, cậu sờ xoạng quần áo mình tìm thấy nửa gói khăn giấy đã bị nước mưa làm ướt.
Phương Hiệt hơi cau mày, cảm nhận được ánh mắt của Giang Tri Tân bèn xoay người hỏi: "Có giấy không?"
"Không mang theo" Giang Tri Tân nhìn áo ướt sũng của Phương Hiệt, cảm thấy được sưởi ra hơi nước, anh bảo: "Cởi quần áo ra trước đã."
Trên người mặc quần áo ướt thật sự không thoải mái.
Hôm nay Phương Hiệt mặc một chiếc áo khoác denim.
Sau khi bị ướt, cậu không cảm thấy gì ngoài cảm giác nặng nề và lạnh lẽo, cậu không do dự nhiều, cởi áo khoác và ném ra hàng ghế sau.
Một giây tiếp theo, Giang Tri Tân cũng kéo khóa áo khoác xuống, để lộ một chiếc áo phông đen bên trong.
Giang Tri Tân mặc một chiếc áo len có khóa kéo, màu xám nhạt, mặc khi đi ra ngoài nó không bị ướt.
Cởi áo xong anh nghiêng người nhìn Phương Hiệt ngồi ghế phụ thản nhiên ra hiệu:
"Lại đây."
Theo bản năng mà Phương Hiệt đến gần: "Cái gì?"
Giây tiếp theo, đôi mắt của Phương Hiệt tối sầm lại.
Giang Tri Tân không nói thêm câu nào, thản nhiên lấy áo khoác choàng lên đầu Phương Hiệt, giúp cậu lau nước mưa trên đầu và mặt.
Phương Hiệt sững sờ, ngồi đó không nhúc nhích cảm nhận được động tác của Giang Tri Tân.
Động tác của Giang Tri Tân không hề nhẹ, kỹ thuật giống như mấy ngày trước tắm cho bánh trôi trong bồn tắm, hơn nữa còn qua loa hơn, như thể anh đang cầm giẻ lau chà.
Áo khoác rất mỏng, thoang thoảng mùi bột giặt và nhiệt độ cơ thể ấm áp của Giang Tri Tân.
Phương Hiệt bị áo ụp kín, khứu giác và xúc giác vẫn có thể cảm nhận được nhưng đầu óc dường như đã ngưng trệ, trống rỗng.
Giang Tri Tân đang làm gì thế?
Đang làm gì đấy?
Đôi mắt cậu bị lớp áo chặn lại, ánh sáng le lói theo động tác của Giang Tri Tân, lúc cậu nhìn xuống còn có thể nhìn thấy eo của Giang Tri Tân.
Nhưng chuyện này không kéo dài được bao lâu, giây tiếp theo Giang Tri Tân đã lấy áo ra, anh cau mày liếc Phương Hiệt rồi nói: "Tạm như này thôi, về trước đã."
Đôi mắt của Phương Hiệt nhìn được lại ánh sáng, Giang Tri Tân chuẩn bị lái xe, Phương Hiệt nhìn thấy đường nét sườn mặt sắc rõ của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!