Chương 25: (Vô Đề)

Phương Hiệt đứng đó im thin thít không nhúc nhích, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.

Ý của gã là "theo đuổi", là ý theo đuổi? Dưới tình huống này chắc chắn có nghĩa khác——Giang Tri Tân sẽ không đánh người chứ, cậu phải đi lên ngăn không?

Ồ, chắc không đến mức đó, Giang Tri Tân với gã là bạn bè…. sau đó ảnh biết đối phương là gay, liệu có biết đối phương muốn cua mình không?

…. Hẳn là biết, Phương Hiệt thấy Giang Tri Tân đứng cách đó không xa, anh nghe được câu này thì không thay đổi sắc mặt, còn cười.

"Thôi đủ rồi" Giang Tri Tân cười xong, giọng điệu nghiên túc nhìn Lý Hành Duyên: "Không có cách đâu, thật sự anh không phải mẫu người tôi thích."

Lý Hành Duyên ngoài ý muốn hỏi: "Thế tôi là kiểu mẫu gì?"

"Là kiểu ở quán bar cũng có thể gặp được bạn trai cũ, bạn trai cũ trước đó, gặp được bạn trai cũ bất cứ lúc nào." Giang Tri Tân trả lời.

Lý Hành Duyên nghe được một nửa thì lập tức giơ tay biểu thị dừng, nửa cười nửa bất lực: "Đừng mắng tôi."

Giang Tri Tân cũng cười, Lý Hành Duyên thở dài: "Ra vậy." Giang Tri Tân lại nói lời cảm ơn "Hôm khác tôi mời anh ăn cơm."

Lý Hành Duyên gật đầu.

Nhìn thấy hai người họ sắp kết thúc cuộc trò chuyện của mình, Phương Hiệt chợt nhận ra mình đứng đây hơi ngại.

Bất ngờ bắt gặp tỏ tình và lắng nghe toàn bộ quá trình, mặc dù cậu không cố ý nhưng cũng khá kỳ quặc, bây giờ còn có chút cố ý đứng ở góc tường nghe trộm ở … Phương Hiệt đang do dự, chắc do trời lạnh nên con mèo trong tay cậu kêu "meo meo" rõ dài.

Phương Hiệt: …Đù má.

Tiếng meo meo trong đêm rất rõ ràng, Giang Tri Tân vô thức quay đầu lại nhìn, không chỉ nhìn thấy con mèo mà còn nhìn người ôm con mèo.

Hiển nhiên Gianh Tri Tân không mong đợi sẽ thấy Phương Hiệt ở đây, biểu cảm trên mặt anh đơ ra vài giây, rồi nụ cười của anh nhạt đi.

Anh dập thuốc trong tay và sải bước về phía Phương Hiệt.

Phương Hiệt thở dài trong lòng, đứng đó không nhúc nhích nhìn đối phương bước lại gần mình.

"Tan học rồi à?" Giang Tri Tân hỏi.

"Ừ."

"Sao em lại tới đây?"

"Tôi nhặt một con mèo và đưa nó đến phòng khám thú cưng." Phương Hiệt giải thích xong ôm con mèo đến trước mặt Gianh Tri Tân: "Phòng khám gần đây."

Giang Tri Tân nhìn biết con mèo, cười nói: "Còn rất có tình yêu."

Giọng điệu của anh như thường lệ, sau đó quay lại nói với Lý Hành Duyên: "Phương Hiệt, anh đã gặp rồi đấy."

Xét cho cùng đều là người trưởng thành, Lý Hành Duyên nhanh chóng điều chỉnh và gật đầu cười với Phương Hiệt.

Gianh Tri Tân bước đến bên Phương Hiệt và vỗ nhẹ vào vai cậu.

"Trở về đi."

Hai người đều im lặng trên đường trở về.

Giang Tri Tân tập trung lái xe, Phương Hiệt ngồi ở vị trí phụ lái và thỉnh thoảng nhìn Giang Tri Tân trong gương chiếu hậu.

Vẻ mặt của người kia rất bình tĩnh, cậu không biết đối phương đang nghĩ gì.

Phương Hiệt nhìn sang chỗ khác, cuối cùng không nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!