Chương 23: (Vô Đề)

Như Đường Dịch đã nói, kỳ thi hàng tháng chỉ là bắt đầu, họp phụ huynh kết thúc, mọi người đều chìm trong ôn tập vô tận.

Có tầm mươi phút giải lao.

Đôi khi có vài học sinh nhỏ giọng phàn nàn, nhưng sau khi phàn nàn, mọi người vẫn ngoan ngoãn lấy sách ra.

Bởi vì đang học lớp 12 trung học

- ba chữ này áp đảo hết thẩy.

Sau khi kết thúc buổi tự học toán buổi tối, Phương Hiệt xuống lầu mua một chai nước, khi trở lại lớp học, cậu thấy ba bốn bạn nữ bao quanh Tưởng Hân Hinh, không biết họ đang tụ tập nói chuyện gì.

Thấy cậu bước vào, nhóm người ngừng nói quau lại nhìn cậu.

Lúc Phương Hiệt ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Hân Hinh do dự mấy giây mới quay lại gọi nhỏ tên cậu.

"Phương Hiệt."

Phương Hiệt đã cầm bút lên chuẩn bị làm bài tập tối nay, nghe thấy thì ngẩng lên.

Thấy Phương Hiệt nhìn, cô tiếp tục nói: "Câu vừa rồi thầy Cao giảng tụi tớ vẫn chưa hiểu…" Tưởng Hân Hinh nhìn Phương Hiệt, "Cậu rảnh không? có thể giảng lại cho tụi tớ được không?"

"Có thể." Phương Hiệt ngừng viết: "Câu nào?"

Một nhóm nữ sinh thở nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa vở bài tập "Câu này."

Phương Hiệt cầm cuốn vở, lấy một tờ giấy nháp, vừa nói vừa viết.

Câu hỏi này không khó nhưng suy nghĩ hơi phức tạp, Phương Hiệt cố gắng hết sức để viết ra tất cả các bước khi cậu nói xong.

"Hiểu chưa?"

Thấy nhiều người gật đầu, Phương Hiệt lật thêm vài trang, đánh dấu một vài câu hỏi rồi đưa vở lại.

"Những câu hỏi này đều thuộc loại giống nhau, các cậu có thể cùng xem qua."

Tưởng Hân Hinh cầm vở, ngạc nhiên nhìn Phương Hiệt.

"Mấy câu đó cậu đều làm được á?"

Phương Hiệt đầu, có một nữ sinh nhỏ giọng "oa" một câu, cậu lại phải giải thích: "Tớ ôn tập thường hay xoát đề."

Một nhóm người mồm năm miệng mười nói "Cảm ơn", trong đó một nữ sinh trong nhóm đó nói đùa: "Chúng tớ tưởng cậu lạnh lùng cho nên không dám qua hỏi, cảm thấy cậu sẽ không kiên nhẫn nghe hỏi bài…."

"Tớ?" Phương Hiệt ngạc nhiên, sau đó bất lực: "Không đến mức."

Nữ sinh kia nhỏ giọng bảo: "Tại có một người không kiên nhẫn, cao cao tại thượng, cảm thấy chúng tớ toàn là phế vật ——"

Trước khi kịp nói xong, Tưởng Hân Hinh đã chặn mồm: "Đừng nói nữa."

Nữ sinh nhỏ giọng bị Tưởng Hân Hinh chặn mồm cũng chẳng muốn nói nữa, bĩu môi nói: "Dù sao tớ cũng không muốn nói chuyện với cậu ta."

Phương Hiệt nhận ra người họ đang nói là Đàm Trác, cậu vô thức nhìn chỗ ngồi của cậu ta, thấy không có người ở đó.

Cậu hơi ngượng, không biết có nên bình luận về cuộc thảo luận này hay không, cậu cũng không nói gì cả.

May là Tưởng Hân Hinh chặn lại, còn mấy người kia thì đang nhìn những câu hỏi mà cậu vừa giảng.

Cậu không quen ở chung với người lạ thật nhưng dùng từ "lạnh lùng" thì không phải, cậu vẫn thường xuyên cũng đám Từ Hàng chơi bóng rổ hoặc là đi ăn cơm…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!