Giang Tri Tân vừa vào chưa được bao lâu thì Đường Dịch chạy lên lầu, có lẽ vì đến muộn mấy phút mà mồ hôi nhễ nhại, thấy Phương Hiệt ở hành lang còn chưa kịp chào hỏi, đã bước vào lớp học luôn.
Học sinh không được ở lại nghe họp phụ huynh, ít phút sau các học sinh khác trong lớp cũng ra về.
Từ Hàng nhìn thấy Phương Hiệt ở hành lang thì đặt tay lên vai cậu, đồng thời vẫy tay về phía những người khác.
"Đi đi, chơi bóng!"
Phương Hiệt quay đầu nhìn lớp học, thôi thì theo cả đội vào sân.
Chơi bóng cũng là chơi với những bạn trong lớp, vì giờ là buổi chiều nên không năng động được, chơi được nửa giờ thì cả bọn quay ra chơi ném bóng.
Từ Hàng vừa ném bóng vừa hỏi Phương Hiệt: "Nay ai giúp cậu đi họp phụ huynh thế?"
Phương Hiệt trả lời: "Lần trước nói rồi thây——"
Cậu khựng lại, Từ Hàng chèn thêm: "Ờ, anh trai của cậu."
"Ừ" Phương Hiệt đáp.
Từ Hàng tiếp tục: "Lúc tớ đang nói chuyện với mẹ thì thấy anh trai cậu vào, còn bảo với tớ [Cậu đẹp trai, cho tôi qua được không] đcm, anh cậu ngon trai đấy."
Phương Hiệt tưởng tượng cảnh Giang Tri Tân nói câu này, kìm không được cười: "Ừ, có lúc rất đẹp trai."
Họp phụ huynh cũng không khác lắm, chủ nhiệm rồi các giáo viên từng môn sẽ lên nói một chút vấn đè.
Sau đó cuối buổi họp sẽ có ngẫu nhiên một phụ huynh đứng dậy phát biểu, thế là xong.
Những thứ trên bàn của Phương Hiệt cất hết rồi, Giang Tri Tân nghe giáo viên phát biểu có hơi mất tập trung, nhìn thoáng qua rồi lấy bộ câu hỏi tổng hợp với túi đựng bút, anh ngửi thấy bên trai bàn có mùi nước Pepsi và hoa quế, bên cạnh góc bàn còn có một túi kẹo.
Giang Tri Tân thấy chán quá nên xé một viên kẹo đút vào miệng, giây tiếp theo "chậc" một tiếng.
Hương chanh, chua và đắng, giúp sảng khoái và tỉnh táo tinh thần.
Giang Tri Tân nhớ rằng có một đêm anh đã ngửi thấy mùi này trên người Phương Hiệt, mùi chanh thoang thoảng.
Họp phụ huynh kết thúc, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nói chuyện riêng với từng phụ huynh.
Lúc Đường Dịch đi xuống, Giang Tri Tân còn chưa ăn hết kẹo, Đường Dịch lườm Giang Tri Tân một cái.
"Đi họp phụ huynh còn ngồi ăn kẹo?"
"Phương Hiệt." Giang Tri Tân cắn kẹo thành từng mảnh, hủy hoại chứng cứ ngay lập tức "Thầy Đường có ý kiến à?"
"Không có chuyện gì, lần này Phương Hiệt làm bài rất tốt.
Xin phụ huynh đôn đốc em cứ thế phát huy, đừng kiêu ngạo, không lại bị tụt lùi."
"Em ấy không thế đâu." Giang Tri Tân cười "Tao chưa thấy ẻm kiêu ngạo bao giờ."
Đường Dịch trừng mắt nhìn anh, cười bảo: "Sắp rồi, cũng có phải con trai mày đâu."
Bỗng, Giang Tri Tân nhớ đến người bố của Phương Hiệt.
Sau cùng thì đối phương cũng đồng ý nhường anh đi họp phụ huynh, nhưng thực ra bản thân anh khá lúng túng.
Vì anh không đủ lập trường để thay thế Phương Thừa Lâm, nhưng anh vẫn ngỏ lời.
Không chỉ ăn nói mà thái độ của anh cũng rất cứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!