Thấy Giang Tri Tân nhìn sang, vẻ ngạc nhiên trên mặt Lý Hành Duyên được thay bằng một nụ cười, gã đi sang chỗ anh.
"Trùng hợp quá, ở đây cũng gặp được nhau."
Đã lâu Lý Hành Duyên không đến Vân Thất, không ngờ hai người không gặp nhau ở quán bar lại đụng nhau ở quán thịt nướng, Giang Tri Tân gật đầu với Lý Hành Duyên: "Trùng hợp thật."
"Tôi với đồng nghiệp vừa tăng ca xong, mời họ đến ăn chút gì đó." Lý Hành Duyên ra hiệu cho ba bốn người đàn ông và phụ nữ đang chọn thịt nướng bên ngoài cửa, ánh mắt lại rơi xuống người Phương Hiệt.
"Cậu đây là …"
Lý Hành Duyên nhướng mắt nhìn người ngồi đối diện Giang Tri Tân.
Phương Hiệt vẫn chưa mặc đồng phục học sinh vào, cậu vẫn chỉ mặc chiếc áo len màu xanh lam, cao ngang Giang Tri Tân, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hành Duyên vài giây.
Lý Hành Duyên chỉ cần nhìn lướt qua là đã hiểu ngay mối quan hệ giữa hai người, gã quay mặt đi, nói đùa: "Hèn gì tôi không có cơ hội."
….. ý gì thế?
Phương Hiệt ngẩng liếc Lý Hành Duyên, Giang Tri Tân cắt ngang nói: "Đứa nhóc nhà tôi đấy, vừa mới tan học."
Lý Hành Duyên sửng sốt, không rõ hai người là quan hệ gì, nên lập tức chuyển đề tài: "Ồ, lâu không qua Vân Thất, Cố Tuần và Chu Hồng vẫn khoẻ chứ?"
"Khoẻ lắm." Giang Tri Tân đáp, "Hai ngày trước còn bảo lâu không thấy anh đến."
Lý Hành Duyên cười bảo: "Tại công việc bận quá, mấy ngày nữa đến."
Sau vài câu tán gẫu, vài người ở cửa chọn món xong thì hước vào.
Chắc thấy Lý Hành Duyên đang nói chuyện nên không cắt ngang, họ cười đùa tự chọn một bàn rồi ngồi xuống.
Lý Hành Duyên nhìn thoáng qua, nói với Giang Tri Tân: "Tôi đi qua đó đây."
Giang Tri Tân gật đầu: "Ừ"
Lý Hành Duyên và đồng nghiệp ngồi ở bàn cuối cùng dãy đối diện, góc đối với bàn Phương Hiệt, hai bàn cách nhau khá xa.
Tiếng cười và giọng nói nhỏ tí vang lên, Phương Hiệt nghe thấy họ gọi người vừa đứng đây nói chuyện là Giám đốc Lý.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân ngồi đối diện mình, đối phương đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, nghe âm thanh, cậu biết anh lại chơi game Anipop.
"Người vừa rồi là ai thế?"
"Lý Hành Duyên." Giang Tri Tân thậm chí không thèm ngẩng đầu, "khách của Vân Thất."
"Ồ."
Mùi thơm của xiên que bên ngoài không ngừng bay vào, bàn đối diện đang uống rượu.
Phương Hiệt im lặng một lúc, rồi nhìn Giang Tri Tân nhỏ giọng hỏi: "Anh ta nói câu đó là có ý gì?"
Giang Tri Tân phủi điện thoại, giọng nói thờ ơ phát ra cùng với âm thanh của game: "Câu gì ý gì?"
"Câu nói vừa rồi."
"Câu nào cơ?"
"Chậc" Phương Hiệt cau mày nhìn chằm chằm Giang Tri Tân, "Anh đang giả ngu với tôi à?"
Giang Tri Tân mỉm cười, thoát khỏi trò chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!