Phương Hiệt tắt điện thoại, đi trên lề đường.
Thật ra cậu nghĩ mình có thể về nhà luôn, nhưng một giây sau cậu lại gạt bỏ.
Mọi lần Giang Tri Tân đến đón, sau khi về nhà tắm rửa xong Giang Tri Tân sẽ xem phim hoặc chơi game, Phương Hiệt thì ở trong phòng làm bài tập,
hai người nói chuyện với nhau không quá năm câu.
Nhưng lúc đó nhà có ánh sáng, đôi khi tháo tai nghe ra vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng TV từ ngoài phòng khách.
Bây giờ có mỗi một mình, bỗng nhiên Phương Hiệt không muốn về nhà.
Quả thật Vân Thất có rất nhiều khách, ánh đèn trong quán rất ấm và hơi tối, dẫu thế, khi Phương Hiệt bước vào quán vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Một là vì cậu mặc đồng phục học sinh, sau lưng còn đeo cặp sách, hai là vì khuôn mặt của cậu.
Chu Hồng dọn bàn xong định đi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Hiệt bước vào, lập tức chào hỏi một tiếng "Này".
"Cậu tan học rồi à?"
Phương Hiệt gật đầu,"Anh có cần giúp không?"
"Không, cậu vào trước đi, anh Giang—" Chu Hồng quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào góc khuất trước mặt "Anh Giang ở đằng kia, qua đó tìm."
Phương Hiệt nhìn theo hướng ngón tay chỉ.
Giang Tri Tân đang đứng ở bàn trong góc, hơi cúi xuống nói gì đó với mấy vị khách ở bàn đó.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy cậu thì nở một nụ cười, chỉ vào quầy bar bảo cậu vào đó.
Có thể là do không khí của quán bar, hoặc ánh sáng của Vân Thất được thiết kế thực sự tốt, hoặc … do ánh sáng màu ấm áp bão hòa trong góc chiếu vào mặt Giang Tri Tân, khiến ngũ quan trên mặt anh sáng bừng, trên người anh mặc áo khoác xanh đen, cả người trông rất thoải mái.
Phương Hiệt chợt nhận ra, Giang Tri Tân đẹp trai quá.
Có lẽ là do đối phương ngày thường toàn nằm trên ghế sofa chơi game hoặc xem phim, vác cái đầu bù xù vừa mới ngủ dậy đi lại…. khiến cho cậu không nhận ra.
Vừa đi đến quầy bar, Cố Tuần vừa nhìn thấy cậu đã bật cười, bảo: "Lâu rồi không gặp anh bạn cool ngầu —— cậu là khách đầu tiên bận đồng phục học sinh vô Vân Thất đó!"
" … … Tôi vừa mới tan học." Phương Hiệt hơi bất lực.
Cố Tuần gật đầu: "…Tôi biết, tối nào anh Giang cũng đi đón cậu tan học, giống như ảnh nuôi con trai í."
"…" Phương Hiệt không nói gì một lúc.
Nếu so với Phương Thừa Lâm thì Giang Tri Tân giống thật.
"Đang nói gì thế?" Giang Tri Tân bước tới, đưa cho Cố Tuần đơn vừa gọi "Một cốc bia đen."
"Nói anh tận chức tận trách." Cố Tuần nhận đơn cười đáp.
Phương Hiệt hơi xấu hổ đứng trơ bênh cạnh, hỏi: "Muốn tôi giúp không?"
"Không." Giang Tri Tân liếc cậu một cái rồi đột nhiên mỉm cười "Mặc đồng phục học sinh vào quán bar làm việc, người khác lại tưởng em vừa học vừa làm."
Phương Hiệt cạn lời, để bớt chú ý, cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh.
Thời tiết từ từ trở nên mát mẻ hơn, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối cũng thấp hơn một chút, hôm nay Phương Hiệt mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh, cổ áo rộng thùng thình, để lộ xương quai xanh rõ ràng.
Tóc thì vẫn chưa dài một inch nào, ngũ quan lộ ra dưới ánh đèn của quán bar.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!