Cửa sổ xe đã đóng chặt, ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới.
Dòng người bên ngoài xe nhộn nhịp, Phương Hiệt ngồi bên trong xe nhìn chằm chằm Giang Tri Tân, đầu óc bị choáng.
Nhìn eo hở? Nhìn như nào? trực tiếp vén quần áo lên? Ít nhất phải cởi đồng phục học sinh trước.
Hôm nay mặc áo sơ mi đó.
Phương Hiệt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
… Bên ngoài thật sự có rất nhiều người.
Phương Hiệt đang do dự, Giang Tri Tân lại đột nhiên lên tiếng: "Quên đi."
Anh quay đầu lại, không nhìn Phương Hiệt nữa: "Đến bệnh viện luôn."
"… Ừ" Phương Hiệt gật đầu.
Sao thế?
Giang Tri Tân chạy xe rất nhanh, Phương Hiệt im lặng cả một đoạn đường, cuối cùng ho khan một tiếng, sau đó hỏi lại câu hỏi vừa rồi Giang Tri Tân chưa trả lời.
"Anh đến trường học lúc nào?"
"Sau khi nhận được tin nhắn của em.
Lúc đó tôi còn tưởng rằng em gặp phải chuyện gì, bị người nào đó chặn lại."
Giang Tri Tân nói xong, khẽ cười: "Lo lắng đám ngốc chạy đến trường tìm em, hoặc đám chúng nó gây rối ở cổng trường.
Gây ảnh hưởng không tốt cho em, vì thế tôi hơi lo — lúc đó tôi rất lo lắng nên hơi ngốc, không nghĩ ra an ninh của trường học rất tốt, đám chúng nó không thể vào được."
Phương Hiệt không nói gì.
"Tôi lo rằng chúng nó sẽ đến trường tìm em rồi gây phiền phức cho em."
Hoá ra vậy
Cậu nghĩ về hai mẹ con ở trường trung học Triều Thành.
Khi đó, họ cũng ở trường 10 phút, hay 15 phút? Dù sao thì thời gian cũng ngắn.
Nhưng chỉ trong một buổi chiều, sự việc này đã lan sang cả lớp dưới và lớp trên, rồi toàn trường, thậm chí cả trường bên cạnh, người người kéo đến hỏi: "Nghe nói có cô gái và cháu bé quỳ xuống chân học sinh trường này à, học sinh kia là ai thế? Đỉnh đấy."
Đương nhiên Phương Thừa Lâm và Chu Linh cũng biết chuyện, họ cãi nhau rất vui vẻ ở nhà, vu cho nhau là gian dối, vô liêm sỉ, coi thường gia đình, coi thường công ty … Sau một hồi cãi vã, ước chừng là bằng với giờ Phương Hiệt làm hai bài kiểm tra tiếng anh và mười hai câu hỏi thực tế trong kỳ thi tuyển sinh đại học trên lầu.
Họ dùng sự việc này làm vũ khí để tấn công lẫn nhau, không ai lên lầu để hỏi Phương Hiệt rằng họ có gây rắc rối ở trường học hay không.
Giang Tri Tân là người đầu tiên lo lắng rằng nếu ai đó gây rắc rối ở trường, sẽ gây phiền phức đến cậu.
Bởi vì nó có thể xảy ra, nên anh nhìn chằm chằm cổng trường suốt ba giờ đồng hồ.
Không thể tưởng tượng được lại hơi vi diệu, cậu không muốn thừa nhận nhưng có cảm động thật.
Tâm trạng phức tạp và có chút khó chịu này kéo dài rất lâu, đến khi Phương Hiệt không biết phải nói gì, đến lúc nhìn thấy tấm biển chữ thập đỏ to tướng của bệnh viện, Phương Hiệt mới ép mình hỏi một câu.
"Thương lượng một chút, sau này anh đừng hút thuốc trong xe được không?"
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!