Chương 1: Bệnh Viện

Bây giờ là 7:32 tối.

Tiết trời đã cuối thu, trời còn chưa nhá nhem tối nhưng mây đen đã kéo ngập cả bầu trời, phía chân trời đen sẫm một vùng.

Mấy biển quảng cáo trên con lộ đang rung rinh trước cơn gió mạnh, cứ như giây tiếp theo chúng nó sẽ đổ rạp xuống.

Trên đường có ít người, những bước chân họ hối hả, hy vọng có thể về nhà trước khi cơn bão kia ập đến.

Tại vì thế, Phương Hiệt đang đứng ở ven đường lại có vẻ lạc lõng.

Trên vỉa hè bên cạnh, có một cái cây bị gió quật đổ cành lá, Phương Hiệt ngồi trên chiếc vali 20 inch màu đen của mình và nhìn chăm chú vào quán bar mang tên [Vân Thất] ở phía bên kia đường.

Điện thoại để ở dưới đầu gối, từ từ gõ chữ.

Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo trơn hoodie có mũ, một chiếc quần jean sáng màu, sau lưng đeo một chiếc cặp sách canvas, cả người bọc sắc màu tối tăm.

Dù cho cơn mưa xối xả kia chưa ập đến, nhưng trong cơn gió có gửi chút giọt sương ẩm ướt, trên khuôn mặt anh tuấn của cậu còn vương chút hơi ẩm đọng lại trên hàng mi dày.

Nhưng cậu chẳng hề lau nó, mà chỉ nhìn bao quát quán bar đối diện lần nữa.

Quán bar mang phong cách kim loại đơn giản, các bảng hiệu trang trí màu đen, đôi cửa sổ kính sát đất màu sâu ngăn cách bên trong và bên ngoài, che kín chặt đôi mắt của Phương Hiệt.

Phương Hiệt ngồi ở nơi đây gần 1 tiếng đồng hồ, chỉ có vài người khách bước chân vào quán, tất cả bọn họ đều mấy phút sau đã ra ngoài.

Cuối cùng, có một chàng trai mặc áo đen bước ra, bê chiếc bàn rượu nhỏ ở cửa vào trong, lật tấm biển treo trên cửa, có vẻ như đó là người phục vụ của quán bar, vì thời tiết nên chuẩn bị đóng cửa.

Chắc do thời tiết nay quá xấu, trông cậu với chiếc vali của mình giống người khách tha hương mới đến Thiệu Giang.

Một cô gái vừa tan tầm làm thêm vội vàng bước về nhà, do dự một chút rồi nán lại ven đường, nhẹ giọng hỏi: "Xin chào….. em có cần giúp đỡ gì không?"

Phương Hiệt quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.

Lúc cậu mới rời nhà có cắt tóc, mắt miệng lộ ra đường sâu rõ ràng, cả vẻ mặt vô cảm của cậu lúc nhìn người khác, đôi ngươi như mực dày chẳng hoà tan nổi.

Cô gái nhỏ ấy bị cậu làm cho giật mình, cô ấy lui lại nửa bước thì Phương Hiệt mới có phản ứng, gật đầu với cô ấy.

"Không có chuyện gì đâu, em đang đợi người."

Cậu khựng lại, sau đó chèn thêm một câu "Cảm ơn."

Giọng nói Phương Hiệt hơi khàn, cô gái kia nhanh chóng xua tay: "Vậy em phải cận thận nhé, trời sắp có cơn mưa to rồi."

Khi cô ấy đi xa, Phương Hiệt xoay điện thoại, rồi mới bấm vào tin nhắn ở trên cùng.

[1] Vì trời chịu ảnh hưởng của bão hoàn lưu, dự báo sẽ có mưa vừa đến mưa to và dông cục bộ tại thành phố này trong ngày 22 tháng 9.

Lượng mưa tối đa 30-50mm, cục bộ 80mm trở lên.

Chủ yếu lượng mưa lớn tập trung trong đêm nay, có gió mạnh, sấm chớp.

Hiện tại, cảnh báo cơn bão màu cam đã được thông báo, nhân dân hãy đề phòng.

Là cảnh báo thời tiết.

Cậu xem một lúc, vừa định tắt màn hình thì WeChat đổ chuông hai lần, một tin nhắn khác đến.

[Mẹ]: "Phương Hiệt, con đến chưa?"

[Mẹ]: "Con sẽ nhắn cho mẹ khi con đến chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!