Chương 3: (Vô Đề)

Editor: Anh (peiumon)

Beta: Crashpike

Lúc Ôn Điềm tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân đang ở phòng nghỉ của bố, cô nằm trên ghế sofa dài, có gió mát chạm vào mặt, cảm giác hết sức thoải mái.

"Điềm Điềm? Điềm Điềm?"

Giọng nói rõ ràng xen lẫn lo lắng như vang vọng mãi bên tai cô.

Đôi mắt nhắm chặt của Ôn Điềm khẽ rung, cô từ từ mở mắt, ngay lập tức, một gương mặt đẹp xuất hiện ngay trước mắt. Phó Hoài đang cầm một xấp giấy trong tay, quạt cho Ôn Điềm. Ngay khi cô vừa tỉnh lại, ánh mắt anh sáng hẳn lên, con ngươi đậm màu đen bóng như ngọc, Phó Hoài thở phào nhẹ nhõm, lo lắng hỏi: "Điềm Điềm, em không sao chứ, có còn khó chịu không?"

Ôn Điềm vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt hạnh chậm rãi chớp vài lần, lắc đầu một cái với Phó Hoài. Sau đó, cô nhìn thấy bố đặt tay lên trán mình, nhẹ nhàng gọi: "Bố".

Bố Ôn cảm nhận được nhiệt độ bình thường, lúc này mới thu tay lại: "Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, lát nữa bố sẽ đưa con về."

Ôn Điềm gật đầu một cái, lấy tay chống xuống ghế, muốn ngồi dậy. Phó Hoài vội vàng tiến tới đỡ, rất sợ cô sẽ một lần nữa ngã xuống.

"Hoài Hoài..." Bố Ôn mới vừa gọi tên Phó Hoài, điện thoại đột nhiên vang lên, ông liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, quay lại nhìn bọn trẻ: "Bố nghe điện thoại trước đã."

Phó Hoài nửa quỳ bên cạnh Ôn Điềm, lấy mu bàn tay chạm lên gò má vẫn còn ửng đỏ của cô, than thở: "Lúc nãy em đúng là đã dọa anh sợ chết khiếp. Bây giờ không còn khó chịu sao? Nếu không thoải mái thì em nhất định phải nói ra nhé."

Đôi môi nhợt nhạt của Ôn Điềm hơi cong lên: "Em cảm thấy thoải mái lắm, đừng lo lắng, chắc là do… trời quá nóng thôi."

Cô cười, núm đồng tiền nhỏ nhắn hiện lên, khiến cho Phó Hoài không kìm được muốn dùng ngón tay chọc vào da thịt mềm mại ấy.

Thế nhưng, anh chưa kịp làm gì thì bố Ôn đã nghe xong điện thoại và trở về. Ông vừa tiến vào liền chạy ngay tới bàn làm việc, cầm tài liệu lên, nói với Ôn Điềm: "Điềm Điềm, bố có chuyện phải ra ngoài một chuyến, con…"

Ôn Điềm rất hiểu chuyện, cười nói: "Con không sao, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, bố đi làm việc đi, lát nữa con có thể tự về được."

Bố Ôn còn muốn nói điều gì, Phó Hoài đã đứng thẳng lên, nói với ông một cách nghiêm túc: "Bác Ôn, cháu có thể đưa Điềm Điềm về nhà."

Ôn Điềm kinh ngạc, đôi mắt hạnh mở to:"Một lúc nữa anh còn phải tập hợp mà."

Phó Hoài cúi đầu nhìn về phía cô, nở một nụ cười trấn an: "Không sao, anh sẽ xin đội trưởng cho nghỉ."

Bố Ôn quả thật cũng không yên tâm khi để Ôn Điềm trở về một mình trong tình trạng này, vậy nên ông gật đầu một cái với Phó Hoài: "Được, bác sẽ gọi cho đội trưởng của cháu. Nhưng cháu cũng nhớ vẫn phải làm đủ thủ tục, đừng nghĩ rằng nhờ bác nói một tiếng là có thể tự tiện chạy ra ngoài mà không xin phép."

Phó Hoài nhe răng cười lớn: "Dạ vâng, bác yên tâm, cháu chắc chắn sẽ tuân thủ quy định một cách nghiêm chỉnh, bác có thể quay lại làm việc."

Sau khi bố Ôn rời đi, Phó Hoài nói với cô: "Điềm Điềm, em ở đây chờ anh, anh đi xin đội trưởng cho vắng mặt."

Ôn Điềm chớp chớp hàng mi dài, gật đầu với anh

Phó Hoài gọi chú chó: "Bọc Đường!"

Bọc Đường lập tức nhổm dậy ve vẩy đuôi với anh.

Anh nói: "Ngoan ngoãn ở với Điềm Điềm, chờ anh trở lại."

Bọc Đường ngước đầu rướn cổ lên "Ngao ô " một tiếng, cọ cọ vào chân Ôn Điềm, ngoan ngoãn liếm bàn tay cô đang đặt trên sofa.

Phó Hoài cười một cái, mở cửa chạy ra ngoài.

Chừng mười phút sau Phó Hoài quay trở lại, bóng dáng vững vàng đứng trước cửa, nói với cô: "Điềm Điềm, anh xong rồi, về nhà thôi."

Ôn Điềm khom người nắm sợi dây, mang Bọc Đường đi tới cửa, Phó Hoài cầm lấy sợi dây trong tay Ôn Điềm, nhẹ nhàng đỡ cô: "Vẫn còn choáng sao?"

Ôn Điềm bật cười, lắc đầu nói: "Em không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!