Chương 2: (Vô Đề)

Editor: Nguyên (TrucxAnx)

Beta: Crashpike

Trong tay Ôn Điềm là hộp bánh dâu, cuối cùng cô cũng không chịu nổi ánh mắt đáng thương của Phó Hoài cứ nhìn chằm chằm vào cô, sau một hồi mâu thuẫn, cô thương lượng:

"Chỉ lén cho anh ăn một cái thôi đấy!"

Phó Hoài mím môi, dè dặt mà ra dấu OK, Ôn Điềm mở nắp hộp ra, nhẹ nhàng mà cầm lên một miếng bánh, nghe thấy anh dò xét hỏi thử: Ba... Ba cái chứ?

Ôn Điềm sửng sốt, đôi mắt hạnh mở to.

Hiển nhiên cô không nghĩ tới vừa rồi anh ra dấu như vậy là muốn ăn ba tận ba cái, cầm lấy bánh trong tay, Ôn Điềm và Phó Hoài mặt đối mặt ngồi xổm dưới đất, hộp bánh cuộn được đặt trên đùi cô.

Tay phải Ôn Điềm cầm lấy bánh, tay trái hứng phía dưới, chỉ lo cái bánh trong tay rơi xuống đất.

Tầng tầng lớp lớp của chiếc bánh đều rất rõ ràng, dưới ánh mặt trời, cảm giác càng thêm xinh đẹp, nhìn qua rất ngon miệng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ôn Điềm, Phó Hoài nghiêng người lại gần, cúi đầu cắn một miếng bánh. Vị dâu tây nhàn nhạt hòa lẫn với mùi bánh tràn ngập trong khoang miệng, đặc biệt tơi xốp và thơm ngọt.

Anh nhanh chóng nuốt xuống miếng bánh trong miệng, lại mở miệng cắn nửa miếng bánh còn dư lại trong tay Ôn Điềm.

Bờ môi ấm áp cọ qua đầu ngón tay của cô, lúc cọ nhẹ truyền đến một hồi cảm giác tê dại. Ôn Điềm bỗng nhiên hoàn hồn, thu tay về, nắm chặt, lỗ tai dần ửng đỏ.

Rõ ràng không khí đã bớt oi bức, thế mà bây giờ Ôn Điềm cảm thấy hình như còn nóng hơn. Cả người cô đều đổ mồ hôi, đến nỗi suýt nữa làm cô bị hoa mắt, chóng mặt.

Cô giơ tay lên cà cà vào gò má nóng bỏng của mình, đôi mày chau lại, khe khẽ cắn môi dưới.

Chỉ ăn một cái, đương nhiên Phó Hoài cực kỳ không khỏa mãn. Anh ngầm chọc chọc vào cánh tay chưa rút lại của Ôn Điềm, rồi cầm thêm một cái bánh trong chiếc hộp nhựa chưa đóng lại, ngẩng đầu lên, há miệng nhét toàn bộ vào trong.

Đôi mắt anh hơi nheo lại vì ánh sáng, cằm vì đang nhai nên không ngừng động đậy. Quầng sáng bao phủ xưng quanh người anh, cũng do động tác ăn của anh mà di chuyển.

Mãi đến khi anh nuốt thức ăn xuống, qua hầu kết đi xuống dưới, trong nháy mắt Ôn Điềm vội đóng hộp lại, tựa như sợ anh sẽ thò tay vào cầm lấy đi cái bánh cuộn còn lại trong đấy.

Giọng nói của cô nho nhỏ, khàn khàn vì thiếu hơi nước, lắc đầu cự tuyệt anh:

"Phó Hoài Hoài, anh không được ăn nữa."

Phó Hoài kêu thảm một tiếng, hai tay đặt lên đùi, cúi đầu đặt cằm lên cánh tay, nhìn sắc mặt đỏ bừng chảy mồ hôi của Ôn Điềm.

Sau chốc lát, anh hơi thẳng lưng, một tay với qua, chạm vào trán cô.

Tay Ôn Điềm đang cầm túi bên trong chứa hộp nhựa, nhất thời sửng sốt do bóng tối trước mặt, sau đó giương mắt nhìn về phía Phó Hoài, nhìn thấy anh mỉm cười, hỏi: Có nóng quá không?

Ôn Điềm rất trung thực gật gật đầu, sau đó định đứng lên.

Nhưng do vừa rồi ngồi xổm rất lâu nên khi đứng dậy, trước mắt Ôn Điềm đột nhiên tối sầm, lảo đảo một cái.

Này! Phó Hoài nhanh chóng đỡ lấy cô, đôi mày khó chịu nhíu lại, lo lắng nói:

"Không phải trúng gió rồi chứ? Điềm Điềm, em có khó chịu chỗ nào hay không?"

Trong mắt tối sầm mất vài giây, Ôn Điềm xem nhẹ, ngồi xuống một lúc, thoáng cái đã qua cảm giác chóng mặt, lắc đầu, mềm giọng nói:

"Không có việc gì đâu, chỉ là..." Cô giơ tay chạm lên trán một cái Hơi nóng thôi.

"Phó Hoài, anh quay lại đó đi. Em đi đến phòng nghỉ của ba em, để bánh ở đó cho ông rồi sẽ về nhà."

Phó Hoài nhìn da thịt bình thường đều trắng nõn của cô, lúc này bị phơi nắng đến đỏ bừng. Anh lại không yên lòng để cô cho đi một mình, nên đã đi theo cô đến phòng nghỉ của cha cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!