Chương 9: Chốt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi vào văn phòng, trời còn quang đãng không một gợn mây, nhưng khi ra ngoài, bầu trời bỗng nhiên kéo đến những đám mây đen. Trình Thước nhớ lại dự báo thời tiết anh xem trên tàu điện ngầm, nói rằng chiều nay sẽ có mưa to.

May mắn là sau bữa trưa, cơn mưa vẫn chưa đến như dự báo. Trình Thước ngồi trên ghế đá ở quảng trường trường học, lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi lần lượt tất cả các số điện thoại của chủ nhà mà anh đã lưu trong note…

Số đầu tiên, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Số thứ hai, không ai nghe máy.

Số thứ ba và thứ tư cuối cùng cũng kết nối được, nhưng chủ nhà đều nói: "Xin lỗi bạn sinh viên, phòng đã cho thuê rồi."

Trình Thước không khỏi chán nản, nhớ lại không lâu trước đó khi anh đối đầu với Lận Hàn, nói những lời cứng rắn trước mặt cố vấn học tập. Lúc đó thì sướng thật đấy, chỉ là quên không tìm đường lui cho mình. Bây giờ ngay cả chỗ ở cũng chưa có, không lẽ sau khi nói những lời cứng rắn như vậy, cuối cùng lại phải cụp đuôi như chó nhà có tang, lủi thủi quay về ký túc xá?

Nhìn lại chỉ còn một số cuối cùng, Trình Thước không khỏi căng thẳng. Liệu tối nay có thể ở bên ngoài trường hay không, có lẽ thành công hay thất bại đều chỉ trong một lần này…

Cuộc gọi được kết nối.

Trình Thước vội vàng nói: "Alo, chào anh ạ, em là sinh viên trường Mỹ thuật Tường Giang, em thấy thông tin cho thuê phòng của anh, muốn hẹn thời gian đến xem phòng. Không biết chiều nay anh có rảnh không ạ?"

"Tôi rảnh cả buổi chiều nay." Giọng nam bên kia nghe quen quen một cách kỳ lạ: "Mấy giờ thì cậu đến?"

Trình Thước suy nghĩ một lát rồi đáp: "Ba giờ rưỡi chiều được không ạ?"

Đối phương trả lời: "Được."

"Dạ vâng ạ, làm phiền anh rồi."

Tưởng rằng cuộc gọi sẽ kết thúc như vậy, không ngờ đối phương hỏi thêm một câu: "Cậu là sinh viên năm tư à?"

Trình Thước thành thật đáp: "Không ạ, em đang học năm hai."

Chủ nhà tỏ ra hơi ngạc nhiên: "Tôi cứ tưởng cậu là sinh viên năm cuối ra ngoài thực tập. Sinh viên năm hai ra ngoài thuê nhà rất hiếm đấy."

Nụ cười trên mặt Trình Thước suýt vỡ vụn: "Đúng vậy ạ."

Trong lòng anh thầm nghĩ, đúng thế thật, nếu không phải vì gặp phải một người bạn cùng phòng ghê tởm như vậy, anh cũng đâu phải vội vàng quyết định chuyển ra ngoài ở.

Bên kia chủ nhà lại hỏi: "Tôi nên gọi cậu là gì?"

Trình Thước đáp: "Em tên Trình Thước ạ."

"Trình Thước?" Đối phương nhắc lại một lần.

Trình Thước tưởng chủ nhà không nghe rõ, bèn giải thích: "Dạ, chữ Trình trong "Hòa Mộc Trình", Thước là chữ Thước trong "Chúng Khẩu Thước Kim¹"."

Đối phương bỗng cười một tiếng kỳ lạ: "Được, tôi biết rồi. Vậy chúng ta chiều gặp nhau nhé."

Trình Thước định cúp máy, bỗng nghe đối phương nói: "Khoan đã, tôi chợt nghĩ ra liên lạc qua điện thoại không tiện lắm, hay chúng ta kết bạn WeChat đi."

Trình Thước: "Vâng."

Chủ nhà tiếp tục nói: "Cậu lấy số điện thoại này tìm WeChat của tôi là được, trong tin nhắn xác nhận nhớ ghi rõ tên và trường học của cậu, không thì tôi có thể nhầm cậu là người bán khóa học đấy."

Trình Thước: "Vâng ạ."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh làm theo hướng dẫn của chủ nhà, viết trong tin nhắn xác nhận: Em là sinh viên Trình Thước của trường Mỹ thuật Tường Giang, vừa gọi điện hẹn anh chiều nay đi xem phòng ạ.

Rất nhanh lời mời kết bạn được chấp nhận. Trình Thước lướt qua vài lần, phát hiện đối phương không đăng một bài viết nào trên khoảnh khắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!