Trình Thước ngủ lại một đêm ở khách sạn gần đó.
Tối qua khi rời khỏi quán bar thì xe buýt và tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động. Ký túc xá đã đóng cửa, quan trọng hơn là anh đã say đến mức chóng mặt, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để ngủ ngay.
Sáng nay, sau khi trả thẻ phòng và lên tàu điện ngầm, anh còn hơn một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trước khi về trường. May mà còn có điện thoại làm bạn.
Đầu tiên, anh vào Weibo trả lời vài bình luận của người hâm mộ.
Sau đó mở các nhóm trao đổi về thuê nhà và nhóm hỗ trợ trong trường.
Thời gian biểu của Trình Thước thường chẳng khớp với bạn cùng phòng. Không chỉ Khương Ngạn thích thức khuya, mà đôi khi Hạ Lệnh Thu còn gọi điện nói chuyện với bạn gái tới tận đêm. Vì vậy, Trình Thước đã sớm nảy ra ý định chuyển ra ngoài ở.
Trước đây anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng rồi lại thôi. Dù nhận được nhiều đơn hàng thương mại kiếm tiền không ít, nhưng Trình Thước vốn sống tiết kiệm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nếu chuyển ra ngoài, tiền thuê nhà sẽ là một khoản chi không nhỏ, và anh biết chắc cha mình sẽ không phụ giúp khoản này, nên anh vẫn lưỡng lự, chưa đưa ra quyết định dứt khoát.
Cho đến khi đồ của anh bị trộm.
Anh từng nghĩ tới việc đổi phòng ký túc xá, nhưng với hiểu biết về cố vấn học tập, những chuyện vừa phiền phức lại chẳng lợi lộc gì này kiểu gì cũng không làm vừa lòng lãnh đạo, nên rất có thể cố vấn học tập sẽ không đồng ý. Hơn nữa, cho dù đổi được phòng, anh cũng không chắc về nhân phẩm của những bạn cùng phòng mới.
Cứ đi đến đâu tính đến đó vậy.
Thoát khỏi group chat, Trình Thước sao chép một dãy số điện thoại từ ghi chú.
Một giờ sau, đứng trước cửa ký túc xá, Trình Thước lục tìm trong tất cả các túi trên người. Những thứ không quan trọng như nhẫn, khuyên tai, dây chuyền đều còn, chỉ có chiếc chìa khóa phòng ký túc xá là không thấy đâu.
Không nhớ đã đánh rơi ở đâu, có thể ở khách sạn hoặc quán bar. Trình Thước cố nhớ lại, nhưng không sao hồi tưởng ra được chút manh mối nào. Tất cả đều tại ly cocktail đó, làm mờ nhạt cả ký ức của đêm qua. Giờ đây, chỉ còn cách gọi điện hỏi từng người, từ chủ khách sạn đến chủ quán bar, mong còn chút hy vọng tìm lại được chìa khóa.
Nhưng trước tiên, phải tìm một chỗ ngồi đã.
Trình Thước gõ cửa phòng ký túc nửa phút mà cửa vẫn không mở, trong phòng không có ai.
Vốn không thích làm phiền bạn cùng phòng, nhưng tình thế hiện tại anh chẳng còn lựa chọn nào khác. Trong số Khương Ngạn, Hạ Lệnh Thu và Lận Hàn, Khương Ngạn có vẻ ngây thơ, dễ đoán nhất.
Trình Thước nhắn tin cho Khương Ngạn: "Tao lỡ làm mất chìa khóa phòng rồi, trong phòng lại không có ai, khi nào thì mày về?"
Khương Ngạn không hổ danh là cao thủ lướt web, trả lời ngay lập tức: "Tao đang ở ngoài với bạn, chiều mới về lận. Hạ Lệnh Thu sáng nay có tiết, còn Lận Hàn không có tiết, chắc nó đang đi ăn sáng, mày thử tìm nó xem?"
Trình Thước đáp: "Được."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, anh thà ngồi ở thư viện còn hơn.
Vừa quay người lại, Trình Thước giật mình khi thấy Lận Hàn đã đứng ngay sau lưng mình với gương mặt không chút cảm xúc.
Lận Hàn hỏi: "Sao mày không vào trong?"
Trình Thước tiếc chữ như vàng, đáp: "Mất chìa khóa rồi."
Lận Hàn cúi xuống, lấy chìa khóa mở cửa, rồi bước vào ký túc xá.
Trình Thước cũng bước theo, đóng cửa lại. Những chuyện xảy ra tối qua đã đủ phiền, giờ lại còn chuyện mất chìa khóa, lòng anh có chút bực bội, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở.
Đúng lúc ấy, Lận Hàn lại chủ động hỏi: "Mày còn định tìm chìa khóa không? Hay đổi ổ khóa mới cho phòng luôn?"
Trình Thước không ngẩng đầu lên, vừa nghịch điện thoại vừa đáp qua loa: "Tìm vậy."
Trong lòng anh thầm nghĩ, mong Lận Hàn đừng hỏi thêm gì nữa.
Nhưng Lận Hàn vẫn tiếp tục: "Tối qua mày đi những đâu? Thử liên hệ với nhân viên xem sao?"
Trình Thước sững lại, nhét điện thoại vào túi quần, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lận Hàn, không nhịn được bật cười khẩy: "Tối qua tao đi đâu mày không biết à, giả vờ gì chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!