Về nhà rồi, lại là những ngày vùi đầu sửa bản thảo quên cả ngày đêm. Trình Thước vốn hơi cầu toàn, có lúc anh còn đắn đo giữa hai phương án cả nửa ngày trời mà vẫn không chọn ra được kết quả tốt hơn, chỉ đành nhíu mày đi hỏi Lục Hoài Khiên.
Ban đầu, Lục Hoài Khiên còn khéo léo nói rằng cả hai đều hoàn hảo, nhưng có một cái hoàn hảo hơn. Sau này, hắn nhận ra Trình Thước hoàn toàn không cần những lời khách sáo, mà cần lời khuyên thẳng thắn nhất. Thế là hắn dứt khoát chọn giúp Trình Thước luôn, để tránh cho anh cứ phân vân mãi rồi lại phải thức khuya.
Rồi chẳng biết từ hôm nào, Trình Thước tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cuối cùng cũng không lao thẳng đến bảng vẽ điện tử và viết cảm ứng nữa, mà hiếm hoi chủ động tìm Lục Hoài Khiên tán gẫu.
Lục Hoài Khiên hỏi Trình Thước đã vẽ xong chưa, Trình Thước đáp rằng đã nộp rồi. Lục Hoài Khiên cười bảo, hắn còn nghĩ Trình Thước sẽ gọi hắn cùng chứng kiến khoảnh khắc tác phẩm được nộp thành công chứ.
Trình Thước khựng lại, dường như chưa từng nghĩ đến khả năng này. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn tự mình giải quyết vấn đề, cái gọi là thiếu cảm giác nghi lễ. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: "Lần sau nộp bài dự thi, em sẽ gọi anh."
Im lặng hai giây, anh lại nói thêm: "Lỡ như em có quên thì anh nhắc em nhé."
"Anh lại mong em dạo gần đây đừng tham gia cuộc thi nào nữa, bào sức quá, hại người lắm."
Trình Thước cố tỏ vẻ từng trải, thở dài một hơi: "Tuổi trẻ không cố gắng thì già rồi biết làm sao?"
Lục Hoài Khiên vốn dễ cười, nghe Trình Thước nói bằng giọng điệu ông cụ non thì bật cười thành tiếng: "Có những lúc, anh thấy tuổi tâm lý của em còn lớn hơn cả anh."
"Cảm ơn nha, anh quá khen rồi." Trình Thước ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được nói: "Thật ra, có những lúc, em lại thấy tuổi tâm lý của anh còn nhỏ hơn tuổi thật của anh nữa."
Lời này lọt vào tai Lục Hoài Khiên, qua màng nhĩ lọc một lượt, chắc chỉ còn lại ba chữ "tuổi còn nhỏ". Lục Hoài Khiên mặt dày vui vẻ chấp nhận: "Đương nhiên rồi, anh vẫn luôn trẻ trung mà."
Không còn cuộc thi, không còn bản thảo thương mại, cả người nhẹ nhõm hẳn. Trình Thước nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều: "Ngày xưa, em đã từng có rất nhiều tưởng tượng về nửa kia tương lai của mình."
Lục Hoài Khiên liền hỏi tiếp: "Anh có phù hợp với tưởng tượng của em không?"
Trình Thước cũng học theo Lục Hoài Khiên, bắt đầu úp mở.
Anh cố ý nhìn Lục Hoài Khiên từ trên xuống dưới, dò xét một lượt. Người kia cũng phối hợp ưỡn ngực, cuối cùng cũng bỏ đi dáng đứng nghiêng ngả, cà lơ phất phơ thường ngày, đứng thẳng người hơn một chút.
Hồi lâu sau, Trình Thước khẽ mấp máy môi: "Hoàn toàn…"
Lục Hoài Khiên cướp lời: "Phù hợp!"
"Không phù hợp."
Lục Hoài Khiên khẽ nheo mắt: "Chỗ nào không phù hợp, nói anh nghe xem?"
Trình Thước ngập ngừng: "Em nói thật đấy nhe, anh đừng có mà giận."
"Em coi anh là người thế nào vậy?" Lục Hoài Khiên cười chẳng có gì: "Anh ngoài việc hay ghen ra thì vẫn rất dễ tính, rất dịu dàng mà, phải không em?"
Chỉ trừ việc thù dai ra thì đúng là rất thù dai thật, nửa câu này hắn đã bỏ bớt không nói ra.
"Chủ yếu là em chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm một người bạn trai lớn hơn em tám tuổi."
"Tại sao?"
"Em thấy những mối tình chênh lệch tuổi tác quá lớn thường rất dễ không bình đẳng, vì vốn sống đôi bên khác biệt nhiều. Em muốn tìm bạn trai, chứ không phải tìm cha, em khá ghét bị người khác lên lớp dạy đời."
Trình Thước ngừng lại một chút: "Nhưng mà, anh đã phá vỡ định kiến của em. Sự bất bình đẳng và cái kiểu thích dạy đời đó, em chưa bao giờ cảm nhận được từ anh. Mong anh có thể tiếp tục giữ vững phong độ."
Mắt Lục Hoài Khiên sáng lên: "Hiếm khi được nghe em khen anh đó."
Trình Thước ho khan một tiếng: "Chỉ, chỉ là trình bày sự thật thôi."
"Có lẽ vì ngày thường anh nói năng làm việc cứ lông bông, không đứng đắn nên trông rất…" anh vốn định nói là trẻ trâu, nhưng lại thấy từ này có nghĩa xấu, nên tạm đổi thành: "không được chín chắn cho lắm."
Ai ngờ Lục Hoài Khiên cứ như đi guốc trong bụng anh vậy: "Muốn nói anh trẻ trâu chứ gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!