*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu ấy hỏi chúng ta lúc nào rảnh?" Lục Hoài Khiên nói tiếp: "Cậu ấy muốn hẹn chúng ta một buổi gặp mặt trực tiếp."
"Trực... trực tiếp á?!" Trình Thước không khỏi sửng sốt. Cái anh Tống này hình như nhiệt tình hơn Lục Hoài Khiên miêu tả một chút.
"Em cứ tưởng anh ấy chịu giúp đỡ em qua mạng đã là tốt lắm rồi."
Lục Hoài Khiên giải thích: "Cậu ấy bảo có một số tài liệu không tiện chia sẻ qua mạng, sợ có nguy cơ bị sao chép rồi tuồn ra ngoài, nên định mang trực tiếp cho em xem. Cậu ấy hỏi chúng ta thứ Bảy tuần này được không?"
"Thế chẳng phải là ngày mai sao?" Trình Thước vội vàng gật đầu lia lịa: "Được ạ, được ạ, được ạ."
"Ừm, vậy mai chúng ta cùng đi. Địa điểm là ở nhà cậu ấy."
"Anh ấy cũng mời cả anh ạ?"
"Ừ."
Sáng hôm sau.
Sau nửa giờ lái xe.
Xe của Lục Hoài Khiên dừng trước một căn biệt thự. Biệt thự mang kiến trúc chủ đạo kiểu Trung Hoa, điểm xuyết bởi ao nước, lá sen, và những rặng liễu. Hắn và Trình Thước bước qua cây cầu đá phiến, nhấn chuông cửa.
Vài giây sau, cửa mở ra.
Chỉ thấy Tống Thanh Y mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng đơn giản cùng quần dài sa tanh đen. Kiểu dáng quần áo rộng rãi, chất vải mềm mại rủ xuống người, mơ hồ phác họa nên vóc dáng cao thẳng của anh. Trông anh tựa như khoảng trắng lưu bạch¹ trong tranh thủy mặc tả ý, lại giống như vài nét bút phóng khoáng mà đầy thần thái.
"Anh Lục." Tống Thanh Y lên tiếng chào, ánh mắt anh chuyển sang người bên phải Lục Hoài Khiên: "Vị này hẳn là cậu Trình Thước rồi. Chào cậu."
"Chào anh ạ." Trình Thước đáp.
Đưa hai người vào phòng làm việc, Tống Thanh Y rót hai tách trà.
Trình Thước mân mê tách trà trong tay, chất liệu gốm tử sa². Khóe mắt anh liếc thấy họa tiết vân chìm trên áo sơ mi lụa của Tống Thanh Y, bèn kín đáo nhìn kỹ hơn... Là hình hạc tiên và mây lành. Anh có linh cảm lần này mình đã tìm đúng người rồi, Tống Thanh Y hẳn là rất chuộng phong cách Trung Hoa.
Nhớ lại tối qua, Trình Thước đã đặc biệt tìm kiếm danh mục sách liên quan đến chuyên ngành phục chế di sản văn hóa. Bởi vì Lục Hoài Khiên nói người biết phục chế tranh cổ thì sẽ biết chút ít về mỹ thuật, kết quả tìm ra toàn là những cuốn sách về lịch sử và lý luận như < Trung Quốc Mỹ thuật Thông sử³ >, < Lịch sử Phát triển Hội họa Trung Quốc⁴ >, < Toàn sử Họa học Trung Quốc⁵ >, lại còn có cả những cuốn phân kỳ lịch sử như < Đường triều Danh họa lục⁶ > nữa.
Thế này đâu chỉ là biết chút ít về mỹ thuật, nói vậy thì khiêm tốn quá rồi, phải là trình độ tinh thông, dễ như trở bàn tay mới đúng.
Cửa kính chia phòng làm việc thành hai phần. Lục Hoài Khiên ngồi thưởng trà ở bên ngoài cửa kính, còn Trình Thước và Tống Thanh Y thì trao đổi ở bên trong.
Trình Thước lấy máy tính xách tay trong ba lô ra: "Thầy Tống, thầy xem giúp em, phần màu sắc của bức tranh này có vấn đề ở chỗ nào ạ?"
"Cách phối màu trong bức tranh này của cậu làm tôi nhớ đến bức Thanh lục Sơn thủy đồ⁷."
"Thầy Tống giỏi thật." Trình Thước thán phục: "Em tham khảo chính là cách phối màu của bức tranh đó."
"Tôi cũng không học chuyên ngành mỹ thuật, nên không nhìn ra được vấn đề về màu sắc." Tống Thanh Y tập trung nhìn: "Cậu thấy có vấn đề ở đâu?"
Trình Thước đáp: "Em muốn vẽ ra hiệu ứng 'Trung Quốc thanh lịch', nhưng hiện tại xem ra chỉ có 'Quốc Phong' chứ chưa có 'Tân Triều', cái nhìn đầu tiên chưa đủ ấn tượng. Em muốn hỏi xem, thầy Tống có góp ý cải thiện nào không ạ?"
"Lục Hoài Khiên có nói với tôi, cậu đang thiết kế hình minh họa cho bao bì, chủ đề là..." Tống Thanh Y hơi nheo mắt, suy tư giây lát: "Say rượu?"
"Cũng gần giống ạ!" Trình Thước nói, "Chủ đề là 'ngà ngà say'."
"Thiết kế của cậu rất sát chủ đề." Tống Thanh Y giọng nhàn nhạt.
"Thật ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!