Lục Hoài Khiên thoáng ngạc nhiên, không nghe rõ: "Cái gì?"
Trình Thước lắc đầu, không muốn nói thêm: "Không có gì."
Ánh mắt lạnh lùng của anh thu hồi lại, xoay người bước đi, sải chân nhanh chóng, vội vã rời khỏi.
Lục Hoài Khiên nhìn theo bóng lưng người kia dần khuất xa, biến mất sau góc quẹo. Hắn nhướng mày, thờ ơ xoay lại, cúi người, vặn nhỏ dòng nước xuống mức thấp nhất để tránh nước bắn tung tóe. Hắn cẩn thận chà rửa mười ngón tay, kỹ lưỡng đến từng kẽ.
Ai mới thực sự là kẻ nguy hiểm hơn?
Lục Hoài Khiên thầm nghĩ.
Hắn đã gặp đủ mọi loại người ở quán bar, sự tinh tường của hắn được rèn giũa qua vô số lần quan sát. Giọng điệu của Trình Thước trước khi rời đi vẫn đọng lại trong đầu hắn, rõ ràng có một chút châm biếm ẩn giấu.
Nhưng thái độ của Trình Thước cho thấy, lời này dường như không phải nhằm vào Tống Vấn Uyên, mà nhắm thẳng vào chính hắn.
Ngẫm nghĩ một lát, Lục Hoài Khiên bất giác bật cười, khẽ nhướng mày.
Thì ra Trình Thước đang ám chỉ hắn là tên hai mặt.
Quả thật với thân phận ông chủ quán bar, người Lục Hoài Khiên tiếp xúc rất đa dạng. Khách của hắn có thể là nhân viên cấp cao, những người tinh anh trong nghề, hoặc chỉ là những kẻ thất nghiệp, dân anh chị đầu đường xó chợ. Nhưng tại quán bar này, tất cả bọn họ đều chỉ có một thân phận: khách hàng.
Vì thế Lục Hoài Khiên luôn làm việc với một nguyên tắc kép: vừa phải phù hợp với lương tâm, vừa xứng đáng với đồng tiền của khách. Hắn như một kẻ ngoài cuộc giữa thế giới xám, đứng lửng lơ không chọn phe, lập trường không bao giờ rõ ràng.
Nếu nhìn từ vị trí của hắn, thì những lời nhắc nhở của Trình Thước quả thực không đủ sức thuyết phục.
Lời góp ý tử tế ấy, chẳng ngờ lại bị đối phương coi thường. Nhưng Lục Hoài Khiên không lấy làm giận. Hắn bật cười, đóng vòi nước, đưa hai tay vào máy sấy cho đến khi khô hẳn.
Hắn chỉnh lại tay áo xắn lên, cài nút áo, vuốt thẳng cà vạt màu xám rồi bước về phía quầy bar. Chưa đi được bao xa, mũi giày đen của hắn khẽ đụng phải thứ gì đó. Hắn dừng lại, cúi đầu nhìn.
Một miếng kim loại màu bạc.
Lục Hoài Khiên nhặt lên, chỉ thấy trên miếng kim loại có một nhãn dán, nét chữ phóng khoáng kiêu ngạo… Hoè Viên 1314.
Trông giống chìa khóa khóa tủ.
Của Trình Thước để rơi chăng?
Lục Hoài Khiên bước nhanh về quầy bar, ánh mắt tìm đến chỗ ngồi lúc nãy của Trình Thước. Người đã đi mất, chỉ còn lại một ly highball cô đơn trên bàn, đáy ly sót lại một lớp cocktail mỏng. Có lẽ Trình Thước sẽ không quay lại vì ngụm rượu còn sót này.
Hắn quay sang hỏi nhân viên phục vụ là A Duật: "Chàng trai tóc xanh khói lúc nãy đã đi rồi à?"
"Vâng." A Duật đáp: "Có chuyện gì vậy ông chủ?"
Lục Hoài Khiên không trả lời, vội vàng bước ra cửa, đảo mắt tìm quanh. Đường phố vắng vẻ, chẳng thấy bóng dáng Trình Thước đâu.
Chạy nhanh vậy, chẳng lẽ người này là con thỏ sao?
Quán bar không thể rời đi được, để một mình anh Triệu pha chế thì không xuể, nên Lục Hoài Khiên quay lại quầy, nhét miếng kim loại vào túi áo gile, nghĩ rằng Trình Thước chắc sẽ sớm quay lại.
Thế nhưng, Lục Hoài Khiên đợi đến khi quán đóng cửa vẫn không thấy Trình Thước xuất hiện.
Phục vụ A Duật, bartender anh Triệu và những người khác cùng nhau dọn dẹp những ly rượu còn sót lại trên các bàn, lẫn rửa dụng cụ pha chế. Trong khi đó, Lục Hoài Khiên đang sắp xếp lại tủ rượu.
Với sự kiên nhẫn, hắn dùng miếng bọt biển ướt lau sạch những vết rượu còn sót trên cổ chai và lớp bụi bám trên tủ.
Trong lúc lau chùi, hắn thấy một chai whisky chỉ còn lại khoảng một phần ba. Hắn lấy ra, rồi cẩn thận chuyển phần rượu còn lại sang một chai nhỏ hơn, nhằm giảm thiểu sự tiếp xúc với không khí, giữ nguyên hương vị rượu.
Tất cả được thực hiện một cách nhẹ nhàng và cẩn trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!