Chương 69: Ngà ngà say

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều, thư phòng đã bị Trình Thước chiếm dụng để vắt óc suy nghĩ về bản thiết kế mới. Lục Hoài Khiên đành phải ôm máy tính xách tay và máy chiếu vào phòng ngủ. Hắn vốn định xem một bộ phim cũ, nhưng cuối cùng lại thôi, vì sợ cửa phòng ngủ cách âm không tốt, sẽ thành tạp âm trong tai Trình Thước.

Trời dần tối.

Lục Hoài Khiên đợi đến sáu rưỡi, cánh cửa thư phòng đóng chặt vẫn không có dấu hiệu hé mở. Hắn không gõ cửa mà nhắn tin cho Trình Thước: Ăn tối thuii

Trình Thước trả lời: Em ra ngay đây, anh cứ ăn trước đi, đừng đợi em.

Mười lăm phút sau, Trình Thước người vừa nói ra ngay lại chẳng thấy tăm hơi đâu, cánh cửa thư phòng vẫn đóng im lìm.

Lục Hoài Khiên thấy thế thì, thầm chậc lưỡi cảm thán, ở cạnh hắn lâu, Trình Thước cũng học được thói nói dối rồi, quả nhiên là gần mực thì đen.

Hắn lại soạn tin nhắn cho Trình Thước: Em mà còn không ra nữa là anh ăn hết phần cơm tối của em đấy nhé.

Trình Thước trả lời ngay tắp lự: Anh là thánh ăn đấy à?

Kèm theo đó là biểu tượng cảm xúc hình mèo con gãi đầu chấm hỏi.

Lục Hoài Khiên tiếp tục bịa: Hôm nay bữa tối nấu ít quá, anh vốn dĩ đã ăn không đủ no rồi.

Trình Thước đáp: Vậy anh ăn đi, lát nữa em xuống dưới nhà mua mì cũng được.

Lục Hoài Khiên không nhịn được trêu một câu: Em nấu mì cho anh ăn à?

Ban đầu Trình Thước còn chưa phản ứng kịp: Phần cơm tối của em còn không đủ cho anh ăn sao?

Rất nhanh, anh đã hiểu ra: .

Ba giây sau, cửa "rầm" một tiếng bị đẩy ra, Trình Thước sải bước nhanh như bay đến bàn ăn. Quả nhiên, Lục Hoài Khiên lại giở trò trêu anh, con cáo già rõ ràng còn chưa động đũa, nhưng anh cũng lười đôi co với hắn.

Trình Thước bưng chén lên, ăn ngấu nghiến.

Bên cạnh, Lục Hoài Khiên nhướng mày, nhìn anh chằm chằm đánh giá, cố ý hỏi: "Em đói lắm rồi à?"

Trình Thước đang ăn vội cũng phải ngẩng đầu lên, đáp lại Lục Hoài Khiên bằng vẻ mặt cạn lời: "Em đang vội."

"Vội thế cơ à." Lục Hoài Khiên tay thì thong thả gắp thức ăn, miệng thì liến thoắng không ngừng: "Nếu thật sự đang vội như vậy, anh có thể giúp em làm gì không?"

Trình Thước lại phải ngẩng đầu lên giữa lúc đang ăn: "Anh có thể giúp em giữ yên lặng được không?"

Lục Hoài Khiên lập tức bổ sung: "Trừ việc này ra."

Trình Thước liếc xéo Lục Hoài Khiên một cái đầy hờn dỗi, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: không làm được thì đừng có nói mạnh mồm

Kết quả là sau đó Lục Hoài Khiên vậy mà không nói thêm lời nào nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cùng Trình Thước ăn xong bữa cơm.

Tiếng đáy chén đặt xuống mặt bàn vang lên, nhưng Trình Thước không lập tức quay về thư phòng, mà cứ ngồi yên trên ghế, đăm chiêu nghĩ ngợi điều gì đó.

Lục Hoài Khiên cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa: "Em không phải đang vội à?"

Trình Thước liếc hắn một cái.

"Em đang suy nghĩ, rốt cuộc là nên vẽ lại từ đầu, hay là sửa trên bản thảo cũ. Em rất không hài lòng với thứ em đang vẽ, em sợ cứ sửa đi sửa lại, sửa đến cuối cùng vẫn phải vẽ lại."

"Có cần anh đây, một người ngoài ngành, cho chút ý kiến không?"

"Cần chứ." Trình Thước bật phắt dậy khỏi ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!