Chương 50: Tôi đến muộn rồi

WARING: CHƯƠNG NÀY CÓ TÌNH TIẾT BẠN THỤ BỊ SỜ MÓ, DÒM HẾT TỪ ĐẦU TỚI MÓNG CHÂN NHƯNG CHƯA BỊ ĐỤ, MOM NÀO DỊ ỨNG KIỂU NGOÀI CÔNG RA THÌ KHÔNG AI ĐƯỢC THẤY THỤ Ở CHUỒNG THÌ TRỐN ĐI NHA‼️

Một chiếc SUV màu đen lao nhanh trong màn đêm.

Dàn âm thanh trên xe đang phát những bài hát tiếng Quảng Đông cổ điển.

Trên bảng điều khiển trung tâm đặt một tượng Phật Di Lặc mạ vàng, đầu to tai lớn, dáng vẻ từ bi phúc hậu.

Đầu đau như búa bổ.

Trình Thước gắng sức mở mắt ra, lại phát hiện hai tay mình bị trói quặt ra sau lưng. Bên trái anh là một vệ sĩ cao to lực lưỡng đang ngồi. Nghe thấy tiếng anh cựa quậy giãy dụa, gã vệ sĩ lập tức nghiêng người sang nhìn anh chằm chằm, gương mặt không giận mà uy.

Đây có lẽ chính là kẻ vừa mới đánh lén anh!

Trình Thước ngước mắt lên, trên gương chiếu hậu trong xe phản chiếu đôi mắt nhỏ dài của Tổng giám đốc Tào.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Ở ghế phụ, Tổng giám đốc Tào cười tủm tỉm quay đầu lại, hai ngấn mỡ trên cổ lập tức hiện ra, "Cậu tỉnh rồi à?"

Trình Thước tức khắc hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Tổng giám đốc Tào đã thuê vệ sĩ đánh ngất rồi đưa anh đi. Còn về mục đích thì quá rõ ràng rồi, Tổng giám đốc Tào muốn cùng anh chơi trò tình một đêm.

Anh đã quyết định sai lầm.

Trình Thước nghĩ, lẽ ra sau khi viện cớ rời đi, anh không nên thật sự đi vào nhà vệ sinh. Có lẽ nếu chạy đi nơi khác thì đã không ra nông nỗi này.

Anh đã đánh giá thấp sự hứng thú của Tổng giám đốc Tào đối với mình… Vậy mà lại đáng để Tổng giám đốc Tào mạo hiểm bắt cóc người giữa nơi công cộng. Hơn nữa, Tổng giám đốc Tào có thể dễ dàng đưa anh ra khỏi khách sạn mà không kinh động đến người khác. Anh nghi ngờ trong khách sạn có người của Tổng giám đốc Tào, nội ứng ngoại hợp, giúp che mắt mọi người.

Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng ích gì.

Trong tình huống này, nhảy xe là con đường chết.

Anh không có đường nào để trốn thoát, chỉ đành đi bước nào hay bước đó, trước mắt giữ mạng là quan trọng nhất.

Trình Thước không dám chọc giận Tổng giám đốc Tào thêm nữa. Anh gần như phải vận dụng toàn bộ cơ mặt để nặn ra một nụ cười trông vừa hiền lành vừa lấy lòng, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, chậm rãi: "Tổng giám đốc Tào, ông đang làm gì vậy?"

Tục ngữ có câu "Đánh người chạy đi, ai nỡ đánh người chạy lại" Tổng giám đốc Tào giãn đôi mày, cũng cười híp mắt giải thích: "Tôi muốn đưa cậu đến khách sạn mà tôi có cổ phần, tốt hơn khách sạn hôm nay cả trăm lần, nhưng tôi lại sợ cậu không muốn đi."

"Sao lại không muốn được chứ ạ?" Trình Thước cố giữ nụ cười trên mặt, để không lộ ra sơ hở.

"Nếu ông muốn đưa tôi đi, cứ nói thẳng là được rồi, tôi chắc chắn sẽ vui vẻ đi cùng."

Tổng giám đốc Tào ngạc nhiên "chậc" một tiếng, "Nhưng tôi thấy phản ứng vừa rồi của cậu, không giống muốn đi lắm nha."

"Không có không có, là ông hiểu lầm rồi ạ." Trình Thước chỉ cảm thấy mặt mình sắp cười đến cứng đờ, "Tuy tôi là sinh viên học viện mỹ thuật, nhưng trình độ chỉ là nửa vời thôi, trong bụng chẳng có chữ nghĩa gì, vẽ cũng xấu nữa. Lúc trước ông nói muốn cùng tôi bàn luận chuyện học thuật, lại nói muốn mua tranh của tôi, tôi sợ mình vừa mở miệng, vừa động bút là lại làm lộ trình độ thật, để lại ấn tượng không tốt cho ông."

"Ra là vậy." Tổng giám đốc Tào gật gật đầu, hai cằm lúc ẩn lúc hiện, không nhìn ra là đã tin hay chưa.

Trình Thước cụp mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ lướt qua túi quần, ngạc nhiên vì điện thoại vậy mà lại không bị tịch thu.

Có lẽ họ nghĩ rằng, hai tay đã bị trói lại, cộng thêm có vệ sĩ canh chừng, anh không thể nào gọi điện thoại cầu cứu thành công được.

Hy vọng pin vẫn chưa cạn kiệt.

Sợi dây trói trên cổ tay không quá chặt, vẫn còn chừa lại một khoảng trống nhất định. Trình Thước khom người, ngón giữa tay phải cố hết sức với tới mép túi quần.

Ngón tay cách lớp vải chạm được vào nút nguồn lồi lên.

Một hai ba bốn năm. Năm lần nhấn rất nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!