Chương 5: Người yêu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi cánh cửa được đẩy ra, ánh trăng bất ngờ tràn vào, chiếu sáng đôi vai của người vừa bước vào.

Dáng người cao ráo, cử chỉ quen thuộc ấy dần trùng khớp với ký ức của Trình Thước, chỉ khác mỗi chiếc áo đồng phục xanh ngày xưa giờ đã được thay bằng một chiếc sơ mi đen, như thể Tống Vấn Uyên chưa từng thay đổi.

Chiếc đèn treo trên trần nhà khẽ lắc lư, ánh sáng màu cam vàng lay động và biến hóa, tôn lên từng đường nét trên khuôn mặt của Tống Vấn Uyên. Y tựa như một vị thần đang dạo bước giữa nhân gian, cuối cùng ánh sáng tụ lại thành hai điểm rực rỡ trong đồng tử của Trình Thước.

Trình Thước nhìn chăm chăm, đến ngẩn ngơ.

Cho đến khi trong tầm mắt anh, Tống Vấn Uyên dừng bước, một chàng trai đứng phía sau y mỉm cười khoác tay y. Tống Vấn Uyên đáp lại bằng cách bóp nhẹ sống mũi cậu ta, nở một nụ cười dịu dàng.

Bất giác, Trình Thước cảm thấy một luồng nghẹn ngào dâng lên trong lồng ng. ực, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Bên kia, dường như Tống Vấn Uyên cũng cảm nhận được điều gì, y bất chợt nhìn về phía Trình Thước...

Trình Thước vội vàng cúi đầu, ngón tay nắm chặt vành mũ, ép xuống, tim đập liên hồi.

Giống như mọi lần tình cờ gặp Tống Vấn Uyên hồi cấp ba, anh vẫn không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của y. Anh vẫn nhát gan như vậy.

Hàng mi của Trình Thước khẽ run, môi mím chặt thành một đường thẳng, mười ngón tay vô thức siết lại. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, thận trọng dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Tống Vấn Uyên.

Họ đã đi đến bàn rời.

Tuy nhiên, vị trí mà Tống Vấn Uyên ngồi vừa khéo bị bức tường che khuất. Trình Thước đổi chỗ ngồi vài lần nhưng vẫn không nhìn thấy rõ được toàn bộ bóng dáng của y. Sau vài giây đắn đo, anh nảy ra một ý tưởng.

Pha chế cocktail có tính giải trí nhất định, nên thường sẽ có người ngồi bên quầy bar trò chuyện cùng bartender. Trình Thước ước lượng rằng khi ngồi ở đó, tầm nhìn của anh sẽ mở rộng hơn nhiều.

Dù không mấy muốn trò chuyện với tên Lục... Mà khoan đã, tên đầy đủ của hắn là gì nhỉ?

Trình Thước cố gắng nhớ lại, nhưng thôi, quên đi.

Dù không hứng thú nói chuyện với tên họ Lục cho lắm, anh vẫn bước đến trước quầy bar, khéo léo bỏ qua cách xưng hô: "Xin hỏi "Đèn thần Aladdin" của tôi đã xong chưa?"

Anh không thật sự quan tâm đến câu trả lời. Vừa dứt lời, anh đã nhìn về phía Tống Vấn Uyên, quả nhiên có thể thấy rõ gương mặt nghiêng của y cùng với chàng trai ngồi đối diện.

Chàng trai đó... là bạn trai, bạn tình, hay người yêu?

"Xin đợi một chút, ly tiếp theo sẽ là của cậu."

Lục Hoài Khiên không ngẩng đầu, tay vẫn bận rộn pha chế, vẻ mặt nghiêm túc, không hề mang nụ cười thường ngày. Hắn rót bỏ đá trong ly, lọc cocktail từ bình lắc vào ly martini trong suốt, trang trí thêm quả anh đào rồi đưa cho phục vụ, sau đó bắt đầu chuẩn bị ly tiếp theo.

Trước khi bắt đầu, hắn ngẩng đầu nhìn Trình Thước một cái, nhưng phát hiện ra anh không hề để tâm đến mình.

Lục Hoài Khiên đang định nhìn theo ánh mắt của Trình Thước thì người kia đột ngột thu hồi tầm mắt, như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Trình Thước chống khuỷu tay phải lên quầy, lòng bàn tay đỡ lấy cằm, hỏi: "Đến lượt tôi rồi phải không?"

Dưới ánh đèn chập chờn, Lục Hoài Khiên chú ý đến chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón trỏ của anh, cùng với chiếc khuyên tai hình con nhện bạc lóe sáng, giống như hai ngôi sao thu hút mọi ánh nhìn.

Lục Hoài Khiên mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy."

Hắn lấy ra một ly cao: "Nếu tôi đoán không nhầm, đây là lần đầu cậu đến đây, phải không?"

Trình Thước hờ hững gật đầu: "Ờ."

Lục Hoài Khiên cho đá vào ly: "Vì tôi nghĩ, với diện mạo của cậu, nếu cậu đã từng đến đây trước đó, tôi chắc chắn sẽ nhớ."

Tâm trí Trình Thước lúc này hoàn toàn không ở đây, ánh mắt cũng lơ đãng: "Ồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!