"Xin lỗi." Trình Thước gần như không cần suy nghĩ đáp lời.
Chưa cần nghe những lời tiếp theo, chỉ hai chữ này thôi, Mạnh Duật đã biết mình hoàn toàn hết hy vọng rồi. Có lẽ do men rượu khuếch đại cảm xúc, cậu ta cảm thấy có chút không cam lòng.
Cậu ta hỏi lần thứ ba, chỉ muốn biết rốt cuộc mình đã thua dưới tay người như thế nào: "Vậy cậu thích Lục Hoài Khiên sao?"
Đối phương hỏi quá thẳng thắn, Trình Thước nhất thời im lặng. Anh cụp mắt xuống, cố ý lựa lời cho uyển chuyển: "Bất kể tôi thích hay không thích, cũng sẽ không ảnh hưởng đến câu trả lời của tôi dành cho anh."
Các đầu ngón tay bất giác siết chặt lại, Mạnh Duật khàn giọng nói: "Trả lời tôi đi, để tôi thật sự hết hy vọng."
Trình Thước khẽ nhíu mày, nể mặt Mạnh Duật, miễn cưỡng đưa ra một câu trả lời nước đôi: "Tôi có người mình thích rồi."
Mạnh Duật vẫn không chịu buông tha: "Là Lục Hoài Khiên sao?"
Cùng một câu hỏi lặp lại đến bốn lần, người có tính cách tốt đến đâu cũng sẽ thấy phiền, Trình Thước cũng không ngoại lệ. Anh nhíu chặt đôi mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Câu trả lời của câu hỏi này quan trọng vậy sao? Hay là lời tôi vừa nói vẫn chưa đủ rõ ràng?"
"Việc tôi thích ai và việc tôi từ chối anh là hai chuyện khác nhau, không liên quan đến nhau."
"Đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi có quyền từ chối trả lời, cho nên, rất xin lỗi."
Mạnh Duật dường như làm ngơ, vẫn nắm chặt cổ tay Trình Thước, không có ý định buông ra.
Khung cảnh nhất thời trở nên giằng co.
"Ôi chao, hai người đang trò chuyện gì vậy, nói chuyện vui vẻ thế cơ à."
Từ phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Trình Thước thầm oán thầm: Xin hỏi mắt nào của anh thấy tôi vui vẻ?
Lục Hoài Khiên thong thả bước tới, cuối cùng dừng lại ở phía bên tay phải của Trình Thước. Ánh mắt hắn mang theo nụ cười nhìn xuống bàn tay Mạnh Duật đang nắm lấy tay Trình Thước, hắn không khỏi híp mắt lại, nụ cười cũng nhạt đi nhiều.
Ánh mắt lướt nhẹ, rồi chuyển sang nhìn vào mắt Mạnh Duật, người kia vẫn không có phản ứng gì, không hề có ý định kéo giãn khoảng cách với Trình Thước. Lục Hoài Khiên thấy vậy nhướng mày, khẽ nhếch mép, nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt.
Quả nhiên là rượu làm người ta to gan.
Thì ra không chỉ Trình Thước, Mạnh Duật cũng vậy.
Vẫn là Trình Thước chủ động rút tay về trước, phá vỡ thế căng thẳng: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
Nói xong, anh lại ngẩng đầu lên, khẽ hỏi Lục Hoài Khiên: "Anh chủ, nhà vệ sinh ở đâu ạ?"
Lục Hoài Khiên lạnh nhạt liếc nhìn Mạnh Duật, nắm lấy cổ tay Trình Thước: "Tôi dẫn cậu đi."
Trên đường đi, Lục Hoài Khiên luôn giữ im lặng. Đến cửa nhà vệ sinh, hắn vẫn tích chữ hư vàng: "Đến rồi."
Trình Thước đứng im tại chỗ mấy giây, mới bước chân đi. Còn chưa đi được vài bước, cổ tay anh truyền đến một lực kéo không thể cưỡng lại.
Anh cụp mắt xuống.
Thì ra tay Lục Hoài Khiên vẫn chưa buông ra.
Ngón tay đối phương tì vào xương cổ tay anh, một cảm giác áp bức nhẹ nhàng, gần như không có gì, nhưng anh lại không thể làm ngơ.
Có lẽ áp lực từ xương cổ tay truyền đến lồng ng. ực, Trình Thước chợt cảm thấy ngực có hơi khó chịu, lại lùi về bên cạnh Lục Hoài Khiên: "Thôi, tôi không đi nữa."
"Sao lại không đi nữa?"
"Nhà vệ sinh vốn dĩ chỉ là cái cớ để tôi rời đi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!