Chương 47: Áo đôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Trình Thước không ngờ, chuyện này vẫn chưa xong.

Vào buổi tối hôm đó, lúc mười giờ, ông chủ Lục đích thân đến phòng thay đồ, tận tay trao cho Trình Thước một chiếc hộp máy bay tinh xảo. Dưới ánh mắt khó hiểu của Trình Thước, hắn mỉm cười giải thích: "Đây là một bộ tây trang. Tôi hy vọng vào ngày sinh nhật, cậu có thể mặc bộ tây trang này xuất hiện trước mặt tôi."

Nói xong, Lục Hoài Khiên vội vàng bổ sung: "Đây là một trong số ít những điều ước trong ngày sinh nhật của tôi. Mong cậu giúp tôi thực hiện, cảm ơn nhé."

Dường như chỉ cần chậm một giây, hắn sẽ nhận được lời từ chối của Trình Thước.

Trình Thước: "…"

Đối phương quá mức trịnh trọng, anh nghi ngờ có điều bất thường.

Trình Thước do dự hé mở một khe nhỏ trên hộp máy bay, liếc mắt nhìn vào bên trong.

Ừm, không phải bộ tây trang màu huỳnh quang chói lóa, có thể mặc ra ngoài được.

Trong lòng anh khẽ thở phào nhẹ nhõm… Còn lại nửa hơi, phải đợi anh kiểm tra kỹ lưỡng bộ tây trang này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mới dám thở ra.

Trình Thước nghĩ như vậy, không phải vì nghi ngờ gu thẩm mỹ của Lục Hoài Khiên, mà hoàn toàn là di chứng do những bài kiểm tra viết hành hạ gây ra.

Thật không dám giấu, hiện tại anh có cảm giác Lục Hoài Khiên chuyện gì cũng có thể làm được.

"Cậu lấy ra xem thử đi." Lục Hoài Khiên đứng bên cạnh thúc giục.

Nghe thấy câu này, Trình Thước mới dám đường hoàng mở quà trước mặt hắn.

Anh quả nhiên cầm hai vai áo lên, lật đi lật lại xem xét kỹ lưỡng. Sau khi ngắm nghía xong, anh lại cầm lấy hai đầu cạp quần, lặp lại động tác vừa rồi, cuối cùng xác định trên bộ quần áo không có hình vẽ hay vật trang trí kỳ lạ nào.

Chỉ là một bộ tây trang màu đen bình thường, dùng để mặc trong những dịp trang trọng.

Lục Hoài Khiên hỏi: "Thích không?"

"Anh thích là được, dù sao cũng là điều ước trong ngày sinh nhật của anh." Trình Thước vừa xếp quần áo vừa nói: "Tôi chỉ cần mặc thoải mái là được, anh cũng biết mà, tôi không mấy để ý đến quần áo."

Trình Thước nói như vậy là bởi vì không lâu trước đó, vào một buổi tối nọ, anh chủ tò mò quá độ lại thấy anh mặc áo khoác denim xanh với quần thể thao đen đến công ty, thực sự không nhịn được mà hỏi: Sao lần nào đến cậu cũng mặc quần áo giống nhau vậy?

Anh đành giải thích rằng mình có hai chiếc denim giống hệt nhau và vô số quần thể thao đen mua sỉ.

Động cơ là mua quần áo giống nhau có thể tiết kiệm thời gian quyết định, giảm rủi ro mua hàng online thất bại xuống mức không, cũng không cần tốn công sức vào việc phối đồ, vì căn bản là không có gì để phối, nói chung là có thể nâng cao hiệu suất ở mức tối đa.

Quan điểm này cũng thể hiện trong vấn đề ăn uống, ví dụ như Trình Thước đã từng liên tục một tháng, mỗi ngày cứ đúng tới trưa đều đến căng viên Hòe Viên ăn mì bò Hoài Nam¹, buổi tối thì cháo bát bảo² với sủi cảo chiên³.

Sau khi biết được câu trả lời, Lục Hoài Khiên đã chọc ghẹo một câu, nói Trình Thước mặc như vậy dễ bị người khác hiểu lầm là quanh năm không tắm.

Trình Thước trả lời rằng không sao cả.

Lục Hoài Khiên nghe vậy thì cười ha ha, phụ họa nói đúng là vậy.

Tối nay, vì sự xuất hiện đột ngột của Lục Hoài Khiên, cộng thêm chiếc xe đạp điện chia sẻ quét mã lại là hàng dởm, không đủ điện, Trình Thước về nhà muộn hơn bình thường hai mươi phút. Trớ trêu thay, một trong những thủ phạm lại gửi tin nhắn WeChat hỏi: Vẫn chưa về đến nhà sao?

Tin nhắn cứ liên tục gửi đến.

[ Hay là lại quên chấm công rồi? ]

[ Mau trả lời tin nhắn đi, đừng làm tôi lo lắng ]

Trình Thước vội vàng gửi một tin nhắn thoại qua loa cho xong chuyện, sau khi vệ sinh cá nhân xong trở về phòng ngủ thử bộ tây trang, vừa vặn như may đo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!