Chương 43: Hôn lén

Trình Thước sững người, rồi từ từ ngẩng lên. Bất chợt, ánh mắt anh chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Hoài Khiên.

Con ngươi hắn đen thẳm, chập chờn ẩn hiện, in bóng mái tóc xanh khói của anh. Đôi mắt ấy như đáy biển sâu nghìn mét, nơi ánh mặt trời không thể xuyên thấu, vừa thăm thẳm, tĩnh mịch lại vừa bí ẩn. Anh cảm nhận được một lực hấp dẫn cực lớn.

Đó cũng như một tín hiệu của sự đắm chìm… Anh biết rõ, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Lục Hoài Khiên, anh đã nhận ra sự nguy hiểm.

Trình Thước vội né tránh, ánh mắt anh vội vàng tìm điểm tựa, cuối cùng dừng lại trên chiếc ly nhỏ đặt ở quầy bar.

Đó là cả một vùng biển sâu có thể thu gọn trong lòng bàn tay, với con sứa lặng yên bên trong, tựa như một mẫu vật, đẹp đẽ và bất tử.

Dù việc chăm chú nhìn nó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng lại là cách tốt để né tránh. Nhìn một lúc lâu, anh chợt nhận ra, thời gian trong ly không hề tĩnh tại, mà chỉ như bị kéo dài ra vô tận. Những xúc tu màu xanh nhạt mảnh như sợi tơ thực chất vẫn đang chuyển động với một tốc độ cực kỳ chậm, tựa như một sinh vật lạ mất phương hướng, trôi nổi giữa vũ trụ bao la.

Cho đến khi người đối diện tự mình chuyển chủ đề, phá vỡ sự im lặng trong khoảnh khắc.

"Tôi vẫn phải nhắc cậu một câu, ly cocktail này tuy ít nhưng độ cồn rất cao." Lục Hoài Khiên cười nói, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

"Ly cocktail tôi tặng cậu, nó hoàn toàn thuộc về cậu, tùy cậu xử lý thế nào cũng được, uống hay không uống đều được. Không muốn uống thì coi như cocktail trang trí cũng không tệ."

Nói xong, hắn nhìn Trình Thước thật sâu một lần cuối, rồi cầm menu rời đi, niềm nở bắt chuyện với những vị khách mới đến.

Hai mươi phút sau, đến giờ Trình Thước tan làm.

Lục Hoài Khiên tìm khắp khu bàn lẻ và khu phòng riêng mà không thấy bóng dáng anh đâu, hắn bèn thuận miệng hỏi Triệu Minh thì được biết anh vừa mới đi về phía phòng thay đồ.

Nghe vậy, sắc mặt hắn hơi sững lại, không rõ đang suy tính điều gì.

Cửa phòng thay đồ không khóa. Trước dãy tủ đồ là hai chiếc ghế dài bằng gỗ. Có người đang ngồi quay lưng về phía hắn trên ghế, mái tóc xanh khói đặc trưng, nhìn tư thế thì giống như đang thay quần.

Thế là Lục Hoài Khiên đứng chờ ở cửa, đáy mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, nhưng vẫn im lặng chờ đợi một cách kiên nhẫn.

Nhưng không ngờ, hắn chờ một lúc lâu mà người kia vẫn không hề nhúc nhích.

Lục Hoài Khiên cảm thấy có gì đó không ổn, hắn thử gọi một tiếng: "Trình Thước?"

Không có ai trả lời.

Hắn gọi lớn hơn hai lần nữa, kết quả vẫn vậy. Lục Hoài Khiên dùng đốt ngón tay gõ lên cánh cửa: "Trình Thước ơi, tôi vào được không?"

Vẫn không có tiếng đáp lại.

"Cậu không nói gì, tôi coi như cậu đồng ý nhé."

Vẫn im phăng phắc. Hắn hơi nheo mắt, đi thẳng tới chỗ người kia, cuối cùng dừng lại trước mặt Trình Thước.

Chỉ thấy chiếc áo khoác denim rách kiểu oversize, vạt áo chất đống trên ghế dài, tạo thành nhiều nếp gấp. Lúc này Lục Hoài Khiên mới nhận ra, Trình Thước không hề thay đồ. Đồng phục trên người anh vẫn còn nguyên, chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài chiếc gile đen.

Hai má Trình Thước ửng hồng, tay vẫn nắm chặt chiếc ly nhỏ. Ly đã cạn sạch, chỉ còn sót lại vài giọt rượu, anh gần như đã uống không còn một giọt.

Anh ngơ ngác nhìn Lục Hoài Khiên trân trối mất ba giây, rồi chậm chạp nhíu mày.

"Tại anh cả đấy, giờ tôi say thật rồi, làm sao tôi về nhà được đây?"

Lần đầu tiên thấy người say thừa nhận mình say, Lục Hoài Khiên thấy thật mới lạ, không khỏi bật cười. Hắn dỗ dành: "Vậy thì đừng về nữa, ở lại đây đi."

Trình Thước hừ một tiếng, có lẽ định cười nhạo hắn, nhưng vì say nên giọng nói trở nên líu nhíu, nghe như đang làm nũng.

Tim Lục Hoài Khiên khẽ rung động, ánh mắt thoáng vẻ khó dò: "Tôi tìm cậu cả vòng ở khu bàn lẻ mà không thấy, cứ nghĩ cậu không uống, không ngờ cậu lại ở phòng thay đồ... Sao lại uống say trong phòng thay đồ?"

Trình Thước nhíu mày, như thể Lục Hoài Khiên vừa hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn. Anh ca cẩm: "Vốn dĩ tôi không định uống đâu, nhưng mà tôi không mang về nhà được. Đường đi xóc nảy, dù rượu không đổ ra ngoài thì con sứa cũng biến mất đúng không? Tôi xem menu rồi, ly này hơn một trăm tệ đấy, đổ đi thì lãng phí quá. anh bảo tôi phải làm sao? Ngoài uống hết ra thì tôi còn làm gì được nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!