*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh tay Lục Hoài Khiên vẫn khoác trên vai trái Trình Thước, nụ cười nửa miệng đầy vẻ cà lơ phất phơ, mấy ngón tay buông thõng đung đưa vu vơ giữa không trung. Mái tóc màu xanh khói của Trình Thước theo những cử động nhỏ của hắn mà cọ tới cọ lui qua cằm hắn.
Trong lòng thấy hơi ngứa ngáy, Lục Hoài Khiên bất giác đưa tay chạm thử một cái. Thấy sờ cũng thích, thế là hắn lại vuốt thêm hai lần nữa. Thấy đối phương không hề phản kháng, hắn không nhịn được lại xoa thêm ba cái nữa…
"Đừng sờ tóc tôi." Trình Thước hết chịu nổi bèn đẩy hắn ra, lùi lại giữ khoảng cách xã giao.
Trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, Lục Hoài Khiên đành phải từ từ rụt tay về, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Ghét bị người khác sờ tóc lắm à?"
Trình Thước nhíu mày.
"Lúc bị xoa đầu, tôi có cảm giác mình bị đối xử như con nít vậy."
"Nhưng tôi lại cho rằng đó là định kiến của cậu thôi. Cử chỉ thân mật là một cách thể hiện tình cảm, chẳng có ai quy định việc xoa đầu chỉ dành cho người lớn đối với trẻ nhỏ cả. Nếu cậu thấy khó chịu thì tôi có thể cho cậu sờ lại."
Lục Hoài Khiên ngừng một chút.
"Có điều, tôi đang đứng thế này, đối với cậu mà nói, có phải hơi tốn sức không nhỉ? Có cần tôi ngồi xổm xuống không…"
"Lục Hoài Khiên!" Trình Thước cau mày cắt ngang lời hắn, giọng nói ngầm chứa mấy phần sát khí.
Lục Hoài Khiên nghe vậy thì bật cười ha hả, thầm nghĩ, thôi xong, lại vô ý chọc mèo hoang xù lông rồi. Hắn bắt đầu thành thục xin lỗi.
"Xin lỗi nhé, tôi không nhịn được nên giỡn một chút. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi nhớ rồi, cậu không thích bị xoa tóc."
Trình Thước khịt mũi một tiếng.
"Hy vọng trí nhớ của anh khá hơn trí nhớ cá vàng một chút."
Lục Hoài Khiên cười đáp: "Cảm ơn cậu đã công nhận, tôi sẽ cố gắng."
Trình Thước híp mắt lại, liếc Lục Hoài Khiên một cái. Ánh mắt đó không hẳn là ghét bỏ, mà là sự không tin tưởng lồ lộ ra mặt.
Thấy thế, đối phương lại cười càng tươi hơn, dường như nếu không trêu chọc một phen thì cả người sẽ khó chịu vậy. Trình Thước bất đắc dĩ nhếch mép một cái, ý ghét bỏ trong mắt càng lộ rõ, nhưng rồi lại bất giác cong cong đuôi mắt theo đối phương. Anh nghĩ mình có lẽ đã nhiễm phải loại virus mang tên Lục Hoài Khiên rồi.
Có lẽ tim anh đã mất kiểm soát chính vào khoảnh khắc này, và cảm xúc cũng vậy. Giống như giây trước anh rõ ràng vẫn đang cười, mà giờ đây lại bất giác vui quá hóa buồn. Anh rất ghét cảm giác mất kiểm soát, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.
Trình Thước chợt nghĩ đến điều gì đó, theo thói quen cụp mắt xuống, siết các đầu ngón tay vào lòng bàn tay, hơi dùng sức khiến móng tay lún vào da thịt.
"Nhưng Lục Hoài Khiên anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc trước của tôi đấy."
"Câu hỏi gì cơ?" Lục Hoài Khiên vẫn cười.
"Tôi hơi quên mất rồi. Chà, đúng là tôi có trí nhớ cá vàng thật mà. Mong bạn Trình Thước đây không chê tôi phiền, nhắc lại lần nữa được không?"
Là quên thật hay là không muốn trả lời đây?
Trình Thước ngẩng đầu liếc nhìn, vẫn không thể nhìn thấu nụ cười của Lục Hoài Khiên. Anh lại cúi đầu xuống, siết chặt ngón tay, như thể đang tự đấu tranh với chính mình.
Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh mím môi, yết hầu khẽ động, cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp. Giọng anh nghèn nghẹn trong cổ họng.
"Anh Triệu nói với tôi, anh đã có người thích rồi, vậy tại sao tối nay anh vẫn đi xem mắt?"
Lục Hoài Khiên trước tiên "chậc" một tiếng.
"Triệu Minh đúng là thằng nhiều chuyện, không đáng tin chút nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!