Gần bảy giờ tối, khách khứa dần đông lên. Ngoài việc bưng bê đồ uống, thỉnh thoảng Trình Thước cũng đưa cả thực đơn rượu.
Đúng là trước lạ sau quen, nên anh vào việc rất nhanh.
Mãi đến lúc rảnh tay nghỉ ngơi thì cũng đã hơn tám giờ tối. Anh ngồi xổm trong góc khuất sau quầy bar, lặng lẽ ngẩn người một lúc. Cuối cùng, anh vẫn đành như chấp nhận số phận mà rút điện thoại ra, mở WeChat. Màn hình dừng lại ở khung chat giữa anh và Lục Hoài Khiên, vuốt lên trên là lịch sử trò chuyện trước đó.
Khuỷu tay chống lên đùi, Trình Thước nhanh chóng gõ một dòng chữ: Tôi nghe nói anh có người thích rồi, anh thích ai thế?
Gõ xong, anh mới liếc nhìn lại, rồi xóa hết sạch nội dung vừa gõ.
Không được, hỏi thẳng thế này hơi kỳ cục.
Trình Thước sắp xếp lại câu chữ: Anh Triệu nói tôi là anh đã có người trong lòng rồi. Vậy anh đã theo đuổi thành công chưa? Hai người tiến triển đến đâu rồi? Tôi hơi tò mò, anh kể cho tôi nghe được không? Biết đâu tôi cũng giúp được gì đó thì sao? (Nếu anh thấy không tiện nói thì cứ coi như tôi chưa hỏi nhé)
Anh nhìn trân trân vào điện thoại đúng mười giây, rồi Trình Thước lại nhấn giữ phím xóa, một hơi xóa sạch khung nhập tin nhắn.
Bởi vì anh chợt nhớ ra câu nói của Lục Hoài Khiên với Triệu Minh một tiếng trước, với giọng điệu có phần mất kiên nhẫn... "Mẹ kiếp, mày là Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao đấy à?"
Trình Thước đắn đo hồi lâu, lại lặng lẽ sửa tất cả câu hỏi thành câu trần thuật: Anh Triệu bảo tôi là anh đã có người thích rồi. Tôi hơi tò mò về câu chuyện giữa hai người, nếu anh không muốn chia sẻ với tôi thì thôi vậy, cũng không sao cả.
Anh cẩn thận kiểm tra lại hai lần, không có lỗi chính tả, nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay sắp nhấn nút gửi, anh bỗng khựng lại. Bên tai dường như vang lên giọng nói của Lục Hoài Khiên... "Không hỏi đến chuyện riêng tư của ông chủ là bổn phận của nhân viên."
Trình Thước đột nhiên thấy hơi bối rối, dứt khoát nhấn nút khóa màn hình. Giây tiếp theo, trên màn hình đã tối đen, chợt phản chiếu ngũ quan gượng gạo của chính mình.
Anh buông thõng hai tay xuống, mới cảm thấy mắt không thấy thì tim không phiền.
Anh mà hỏi thẳng thừng như vậy, chắc hẳn Lục Hoài Khiên sẽ không thích.
Trình Thước cứ ngồi xổm nguyên tại chỗ, hai chân tê rần hết cả. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, anh buộc phải đổi mấy tư thế ngồi xổm khác nhau.
Anh lại cầm điện thoại lên, sửa tới sửa lui hồi lâu, kết quả là càng sửa càng thấy ngứa mắt, càng sửa càng thấy kỳ cục. Cảm giác thất bại khó hiểu dâng lên.
Thôi vậy, không hỏi nữa, cũng chẳng tò mò đến thế.
Trình Thước vừa định cất điện thoại đi, kết thúc mớ rối rắm đơn phương, vô nghĩa này, thì khung chat im ắng đã lâu chợt hiện thêm một dòng chữ. Tay anh run lên, còn tưởng mình lỡ tay gửi nhầm bản nháp đi rồi.
Nhìn kỹ lại, không phải, là Lục Hoài Khiên gửi cho anh. Trình Thước khẽ thở phào một hơi, người hơi thả lỏng.
Lục Hoài Khiên: Hai cái hộp giấy đựng đồng phục, cậu còn giữ không?
Trình Thước lập tức trả lời: Còn giữ.
Lục Hoài Khiên: Có ở gần cậu không?
Trình Thước: Có.
Lục Hoài Khiên: Ừm.
Tin nhắn tiếp theo là tin nhắn thoại, giọng Lục Hoài Khiên đều đều nhưng nghiêm túc: "Phiền cậu một việc. Bây giờ cậu giúp tôi tìm chút, trong hai cái hộp giấy, có một cái đáy hộp có lớp kép. Mở lớp kép đó ra, cậu sẽ thấy một chiếc trâm cài áo. Sau khi tìm được chiếc trâm, cậu nhất định phải cất kỹ, tuyệt đối đừng làm mất, cũng đừng làm hỏng. Đợi tôi về quán bar, tôi sẽ hỏi lấy chiếc trâm này."
Trình Thước vào phòng thay đồ, làm theo chỉ dẫn của Lục Hoài Khiên, quả nhiên tìm thấy chiếc trâm cài áo.
Anh nhắn tin cho hắn: Tôi tìm thấy chiếc trâm anh nói rồi. Có cần tôi chụp ảnh hay quay video gửi anh không?
Lục Hoài Khiên trả lời bằng tin nhắn thoại: "Không cần đâu. Tôi sắp về đến quán bar rồi. Tin nhắn tôi không trả lời nữa nhé, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
Nói xong, hắn lập tức biến mất. Lại thế nữa rồi.
Trong lòng Trình Thước có vô số thắc mắc cần được giải đáp, cuối cùng chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, giống như lúc trước sáu giờ chờ Lục Hoài Khiên từ tầng hai đi xuống vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!