Chương 40: Tự do hơn

Lời vừa dứt, Triệu Minh lại bật cười hì hì, nụ cười có phần đểu cáng.

Cười một tiếng thì anh còn hiểu được, nhưng cứ cười mãi thế này thì Trình Thước không tài nào hiểu nổi.

"Lục Hoài Khiên đi xem mắt, anh vui đến thế cơ à?"

"Đương nhiên rồi." Triệu Minh thẳng thắn đáp: "Tôi dám chắc, trên đời này, tôi là người mong nó mau chóng tìm được một bà chủ nhất đấy."

"Tại sao?"

"Cậu nghĩ mà xem, quán bar thuộc ngành dịch vụ, phải mở cửa suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nếu đóng cửa một ngày, khách sẽ tưởng quán bar làm ăn thua lỗ, không trụ nổi nữa. Nếu đóng cửa hai ngày, họ lại nghĩ quán sắp sập tiệm đến nơi rồi. Thế nên sau này ấy, nếu thằng Lục tìm được đối tượng, chẳng phải sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật hay gì đó sao? Đến lúc đó, quán bar này chỉ có tôi đứng ra trông coi giúp nó thôi.

Miễn là tiền nong sòng phẳng thì mọi chuyện đều dễ nói chuyện." Triệu Minh nói rất thật lòng.

"Ồ." Trình Thước gật đầu.

Triệu Minh lại lẩm bẩm một mình: "Không biết ba lần xem mắt trước đây của thằng Lục là những ai nhỉ."

Anh ta nhìn sang Trình Thước, đột nhiên cười đầy ý tứ lấy lòng: "Này, cậu thân với nó như vậy, hỏi giúp tôi một chút đi? Dạo này tôi cô đơn quá, đang cần tìm cơ hội làm quen đây này. Mấy người được đi xem mắt với ông chủ Lục thì nhan sắc ít nhất cũng phải tám điểm trở lên ấy chứ. Chỉ cần quay đại vài cái video đăng lên mạng là người nào người nấy đều thuộc dạng hot girl, hot boy có tiếng ngay.

Nó không ưng, chứ tôi thì ưng lắm đó."

"Tôi không hỏi đâu." Trình Thước từ chối thẳng thừng.

"Tôi mà đi hỏi thì coi là gì chứ? Kỳ cục lắm. Anh muốn hỏi thì tự đi mà hỏi."

"Thôi được rồi, được rồi." Triệu Minh cười nói: "Từ chối phũ phàng thật đấy nhỉ."

Anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói:  "Không biết buổi xem mắt hôm nay có thành công không nữa?"

"Thật ra trước đây tôi cũng giới thiệu cho nó nhiều người lắm rồi. Nào là nghệ sĩ dương cầm, diễn viên múa ba lê, người trong giới kinh doanh, người làm nghiên cứu khoa học... tóm lại là đủ mọi ngành nghề. Kết quả là nó chẳng ưng một ai cả. Đúng là kén cá chọn canh bỏ mẹ. Đến cuối cùng công sức của tôi lại thành công cốc."

Triệu Minh lắc đầu cảm thán.

Trình Thước suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu anh thật sự muốn tác thành cho một mối lương duyên nào đó, anh nên tìm hiểu xem Lục Hoài Khiên thích kiểu người thế nào trước đã, phải đúng ý anh ta ấy. Theo tôi thấy cứ kiểu lắm mối tối nằm không ngược lại hiệu quả không cao đâu. Cứ đi xem mắt mãi mà không thành công, e là đến cuối cùng anh ta cũng chẳng còn hứng thú nữa."

"Nhưng gu của nó lại trừu tượng quá."

Trình Thước hơi khó hiểu: "Ý anh là sao?"

Triệu Minh giải thích: "Ví dụ như tôi đây này, gu của tôi rất thực tế: Tôi thích người ưa nhìn, dáng đẹp, còn ở trên giường thì vừa "hoang dã" vừa "phóng khoáng"."

Anh ta ngừng lại một chút, không nhịn được mà phàn nàn: "Nhưng cậu có biết thằng cu Lục ấy từng nói gì với tôi không?"

"Nói gì?"

"Nó nói, con người ta thường bị thu hút bởi những người giống mình, vì có giống nhau mới thấu hiểu được nhau. Thế nên nó thích một người giống nó, cũng dũng cảm, nhạy bén, tự do, giàu sức sáng tạo và có tinh thần nổi loạn, không bị những quy tắc cứng nhắc trói buộc. Tôi còn nhớ lúc nghe xong câu đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi là, thằng này cũng tự luyến quá rồi đấy!"

"Cái đó chắc không hẳn là tự luyến đâu." Trình Thước nói: "Tôi nghĩ ý của Lục Hoài Khiên có lẽ là, anh ta muốn tìm một người có "tam quan" thật sự tương đồng với mình."

Triệu Minh tỏ ra hứng thú: "Ồ? Vậy cậu nói thử xem nào."

"Thật ra nhiều chuyện cũng giống như vậy, nó là sự va chạm giữa hai luồng quan điểm khác nhau, không hề có đúng sai tuyệt đối."

"Ví dụ như có người rất coi trọng hệ thống đánh giá có sẵn của xã hội, vậy nên họ sẽ theo đuổi những thứ được xã hội công nhận rộng rãi như sở hữu những thứ đó, họ sẽ trở thành người thành công trong mắt đa số… Chẳng hạn như xe sang, du thuyền, đồ hiệu xa xỉ, hay là quyền lực trong bộ máy nhà nước, hoặc cũng có thể là các bài báo khoa học đăng trên tạp chí hàng đầu, những thành tựu học thuật được áp dụng vào thực tế."

"Nhưng trong mắt những người khác, ví dụ như trong mắt tôi, tôi lại cảm thấy đó chính là những khuôn khổ đang kìm hãm mình, là sự ràng buộc của hệ thống đánh giá xã hội đối với tôi. Bởi vì thành công cũng có thể đa dạng lắm chứ, nó không nên chỉ giới hạn trong cái phạm vi nhỏ hẹp đó."

"Miễn là tôi chấp nhận cuộc sống của mình, tôi cho rằng bản thân mình thành công, thì tôi chính là người thành công. Người khác nhìn nhận tôi thế nào, cho rằng tôi thất bại hay thành công, cũng không hề ảnh hưởng đến sự đánh giá của tôi về bản thân. Tôi không bận tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!