Chương 39: Xem mắt

Chiều tối thứ Sáu, trong phòng thay đồ, Trình Thước vừa thay xong đồng phục, tiện tay sờ túi quần thì chợt nhớ ra mình đã quên đưa lá thư cho Lục Hoài Khiên. Anh cũng không biết liệu nội dung thư có gấp không nữa, chắc là không đâu nhỉ, anh thầm nghĩ, nếu đúng là chuyện quan trọng, thường thì người ta cũng chẳng chọn cách gửi thư đâu.

Tìm khắp tầng một mà không thấy Lục Hoài Khiên đâu, anh chạy đi hỏi Triệu Minh thì được biết hắn vẫn còn đang la cà trên tầng hai. Thế là Trình Thước đi đến chỗ cầu thang dẫn lên tầng hai, quanh đó không có bàn đơn hay khu vực ghế riêng nào.

Trình Thước đành đứng chờ. Đứng một lúc, anh thấy mỏi chân nên lại ngồi xổm xuống. Ngồi xổm một hồi, chân chẳng những mỏi hơn mà còn bắt đầu tê rần, anh đành phải đứng dậy lần nữa, dậm dậm chân rồi đi tới đi lui tại chỗ. Lần này chân thì hết mỏi hết tê rồi, chỉ có điều trông bộ dạng anh lúc này hơi ngớ ngẩn.

Anh lại ngước nhìn lên cầu thang, vẫn không thấy bóng dáng Lục Hoài Khiên. Trình Thước nghĩ bụng, đúng là la cà thật.

Mãi đến khi chỉ còn mười hai phút nữa là sáu giờ tối, bên tai anh cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Trình Thước ngẩng đầu lên, thì thấy Lục Hoài Khiên sải bước dài, dáng vẻ vô cùng vội vã, như một cơn gió lướt nhanh qua người. Dù gấp gáp là thế, hắn vẫn không quên tranh thủ nháy mắt với anh một cái, buông một lời chào.

"Hi Trình Thước."

Trình Thước vội đuổi theo.

"Chào anh chủ."

Lục Hoài Khiên vừa cao ráo chân lại dài, hai bước của hắn bằng ba bước của Trình Thước, bước chân vừa rộng vừa nhanh. Trình Thước phải chạy theo sau hắn, có phần hơi đuối sức.

Mãi đến khi bóng dáng Lục Hoài Khiên dừng lại trước quầy bar, Trình Thước mới đuổi kịp. Anh nhanh chóng chìa lá thư ra trước mặt Lục Hoài Khiên.

"Anh chủ, lá thư này tôi tìm thấy trong túi giấy đựng đồng phục. Tôi thấy trên bì thư ghi "Gửi ngài Lục" nên đoán là của anh chủ ạ."

Lục Hoài Khiên nhận lấy lá thư, tiện tay đút vào túi mà không thèm dòm ngó.

"Được rồi, cảm ơn."

Hắn quay sang dặn dò Triệu Minh: "Tối nay tao có việc phải ra ngoài một lát, chắc phải tám, chín giờ tối mới về được. Quán bar lại phải phiền mày trông coi giúp, lương lậu thì cứ như đã thỏa thuận, gấp mấy thì tính mấy, vất vả cho mày rồi."

Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng giọng điệu lại chẳng cho người khác thương lượng.

"Không cực không cực." Triệu Minh vội đáp lời, mắt đảo một vòng rồi cười tủm tỉm trêu chọc.

"Đi gấp thế, mày lại đi xem mắt hả?"

Lục Hoài Khiên liếc anh ta một cái, không thèm đáp lời.

Dù sao cũng là bạn bè chí cốt bao năm, Triệu Minh quá hiểu Lục Hoài Khiên, không phủ nhận tức là thừa nhận. Máu hóng chuyện trong người anh ta tức thì sôi sục: "Ê thằng Lục, dạo này mày sao thế? Chẳng phải hai hôm trước mày mới đi xem mắt à? Tao nhớ cha mẹ mày mặc kệ chuyện yêu đương của mày lâu rồi mà, cũng có ai ép mày đâu, sao giờ lại đi xem mắt nữa?

Lẽ nào cuối cùng mày cũng thông suốt rồi, thấy cô đơn quạnh quẽ, nên thấy đã đến lúc tìm bà chủ cho quán bar này rồi hả?"

"Mẹ kiếp, mày là Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao đấy à?" Lục Hoài Khiên chẳng buồn đáp câu nào.

"Không hỏi đến đời tư của ông chủ, đó là bổn phận của nhân viên."

"Quan hệ sâu sắc giữa chúng ta, sao có thể dùng năm chữ "ông chủ" với "nhân viên" nông cạn đó để hình dung được? Chúng ta là bạn bè chí cốt bao năm cơ mà!"

Lục Hoài Khiên bật cười khẩy.

"Cút giùm, bạn xấu thì có."

Nói xong, hắn quay người bỏ đi, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.

Triệu Minh hét lên theo bóng lưng đang xa dần: "Ê Lục, nếu mày xem mắt mà gặp được em mẫu nào ngon nghẻ, bản thân lại không ưng, thì đẩy cách thức liên lạc cho tao nhé, dạo này tao khoái gu này lắm, vui một mình không bằng cùng nhau vui chứ!"

Lục Hoài Khiên hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Triệu Minh, bước chân không hề dừng lại chút nào, giả vờ như điếc đặc.

Bên kia, Trình Thước vẫn chưa rời đi. Anh nghĩ sáu giờ sắp đến rồi, lúc làm việc anh vẫn thường đến quầy bar lấy cocktail, đi xa rồi chẳng phải vẫn phải quay lại sao, như vậy quá phiền phức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!