Chương 38: Thắp sáng ánh trăng

"Nếu... nếu anh vẫn không tin." Trình Thước có lẽ đã hiểu lầm sự im lặng của Lục Hoài Khiên.

"Anh có thể tiếp tục... cho đến khi nào anh cảm thấy... tôi không ghét anh chạm vào tôi... nữa mới thôi."

Thần sắc Lục Hoài Khiên khựng lại, hắn rũ mắt im lặng hồi lâu, giọng khàn đi: "Là vấn đề của tôi, tôi đã hiểu lầm cậu, xin lỗi."

Đuôi mắt Trình Thước vẫn còn vương chút sắc đỏ chưa tan hết, hàng mi khẽ run rẩy, chiếc áo gile màu đen từ lâu đã bị kéo rộng, chiếc áo sơ mi trắng bị vò đến nhăn nhúm.

Lồng ng. ực anh phập phồng do nhịp thở gấp gáp, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, quay đầu đi, giọng điệu thản nhiên.

"Không sao... là tôi cho anh sờ... chỉ cần anh không hiểu lầm là được."

Lục Hoài Khiên nghe vậy, rơi vào im lặng.

Hắn đứng đó hồi lâu, vô định, không nói một lời.

Câu nói này của Trình Thước, lọt vào tai hắn, giọng điệu rất giống khiêu khích, nhưng nội dung lại rất giống tán tỉnh, hắn nghĩ, Trình Thước là mèo hoang nhỏ cũng được, hoa hồng xanh cũng được, hắn thích dáng vẻ này của anh… Có chút ranh mãnh, có miếng ngông cuồng, kèm theo đó là kiêu ngạo, thêm một tí bướng bỉnh.

Không khí hóa thành rượu lâu năm, người say luôn dễ mất đi khả năng phán đoán, lý trí và tự chủ, men say làm tê liệt thần kinh, hắn chứng kiến ma lực của sự ích kỷ… Chỉ cần thỏa mãn d. ục v. ọng khiến Trình Thước bật khóc là được, đằng nào cuối cùng, Trình Thước cũng sẽ thỏa hiệp với hắn… Hắn có chút điên cuồng nghĩ, hắn muốn nghe Trình Thước vừa khóc vừa cầu xin hắn dừng lại, rồi lại khóc nói muốn, còn muốn nữa.

Thế là hắn bất giác tiến thêm vài bước về phía Trình Thước, cho đến khi giày da chạm phải vật cứng.

Lục Hoài Khiên khẽ nhấc mũi giày lên, cúi đầu, chỉ thấy một chiếc cúc áo, màu đen tuyền, rơi ra từ chiếc áo gile.

Hắn cúi xuống nhặt lên, ngón tay chậm rãi vu. ốt ve lỗ cúc áo, cùng với sợi chỉ đen quấn quanh lỗ cúc bị đứt, cảm giác trên tay đánh thức lý trí… Nếu như mười mấy phút trước, hắn vẫn còn sót lại chút ít tự chủ, ít nhất sẽ không làm đứt cúc áo gile của Trình Thước, vào ngày đầu tiên Trình Thước mặc quần áo mới, vào ngày đầu tiên mặc bộ quần áo mới mà hắn tặng.

Sắc mặt Lục Hoài Khiên tối sầm lại, không tiến lên nữa, hắn chậm rãi thở ra một hơi, giọng nói vẫn còn hơi khàn.

"Cúc áo bị rơi rồi, giờ cậu có thể cởi áo gile ra đưa cho tôi, đợi cúc áo được khâu lại, tôi sẽ trả lại cho cậu."

Bên kia Trình Thước đã hoàn hồn, hô hấp trở lại bình thường, anh gần như không cần suy nghĩ.

"Không cần, chỉ là một cái cúc áo, tôi tự giải quyết được."

Lại bị từ chối, nằm trong dự liệu của hắn, không nói rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ là càng siết chặt chiếc cúc áo trong lòng bàn tay phải, Lục Hoài Khiên gật đầu, không ép buộc nữa.

"Ừm."

Vừa dứt lời, người trước mặt đột nhiên chủ động tiến lại gần, mu bàn tay phải của hắn bị Trình Thước dùng ngón tay chọc chọc.

"Vậy anh đưa cúc áo cho tôi đi, không thì tôi về nhà lấy gì khâu." Trình Thước giống như thường ngày, luôn nhịn không được muốn trêu chọc hắn một câu.

"Anh còn nói tôi không thông minh, tôi thấy bây giờ anh còn không thông minh bằng tôi nữa ấy."

Lục Hoài Khiên nghe vậy ngẩn ra, nhưng không trêu chọc lại, chỉ im lặng cúi đầu, xòe lòng bàn tay ra trước mặt Trình Thước.

Cúc áo bị Trình Thước cầm đi, da thịt chạm nhau, phần da thịt non mềm trên đầu ngón tay đối phương lướt qua những đường vân tay thô ráp của hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, thoáng chốc như hoa phù dung sớm nở tối tàn, vừa lịch sự vừa xa cách.

Lục Hoài Khiên thu lòng bàn tay lại, lấy bộ đồ bảo hộ lao động của mình từ trong tủ.

"Tôi đi ngay đây, không làm lỡ thời gian thay đồ của cậu nữa."

Trình Thước xua tay.

"Đi thong thả không tiễn."

Lục Hoài Khiên đi được vài bước, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi: "Về đến nhà chắc muộn lắm rồi, có cần tôi đưa cậu về không?"

"Không cần, cảm ơn nhé." Trình Thước không chút do dự từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!