Chương 37: Sờ tôi đi

Con tim bất chợt run lên, Trình Thước chưa kịp nhận ra cảm giác lạ thường nơi lồng ng. ực đã vội vã phủ nhận, đầy hoảng loạn: "Không phải đâu."

Lục Hoài Khiên lại trở về với vẻ mặt vô cảm. Hắn nhìn thẳng vào mắt Trình Thước, lạnh nhạt nói: "Thời gian tôi và cậu quen biết, chắc chắn dài hơn rất nhiều so với thời gian cậu biết cậu ta."

Một câu chẳng ăn nhập gì với mạch đối thoại, giọng điệu hắn dần trở nên bình tĩnh, một sự bình tĩnh gần như tê liệt, tựa như vừa bị dội cho một gáo nước lạnh.

"Anh ấy đã giúp tôi… A Duật, anh ấy đã giúp tôi."

Trình Thước lúng túng sắp xếp ngôn từ, nôn nóng muốn giải thích bằng những lời lẽ ngắn gọn nhất, khiến câu chữ trở nên gấp gáp, thiếu mạch lạc.

"Trước đây tặng anh khuy măng sét, anh ấy cũng đã giúp tôi. Hôm nay, ngày đầu tiên tôi làm phục vụ, anh không có ở đó, tôi không biết gì cả, anh ấy lại chỉ dẫn cho tôi rất nhiều. Anh ấy nói đồng phục của anh ấy là hình in, còn của tôi là hình thêu, nên anh ấy muốn sờ thử hình thêu trên ngực áo tôi. Tôi đã đồng ý. Tôi nghĩ... cách một lớp áo thôi mà, sờ một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu?

Tôi chỉ là... không nỡ từ chối."

"Cách một lớp áo thôi mà, sờ một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu."

Lục Hoài Khiên cụp mắt, im lặng thật lâu.

"Đúng vậy, cậu nói có lý."

Sau đó nói: "Cậu thay quần áo đi."

"Xin lỗi, đã làm lãng phí thời gian của cậu."

Dứt lời, Lục Hoài Khiên xoay người, sải bước đi về phía cửa phòng thay đồ.

Bước chân hắn vừa nhanh vừa dứt khoát, không hề chần chừ, cũng không giống như mọi lần, đi ba bước lại ngoái đầu một lần.

Trình Thước dõi theo bóng lưng Lục Hoài Khiên dần khuất, chợt nhận ra, trước đây, Lục Hoài Khiên luôn cười, anh không nhìn thấu. Bây giờ, hắn không cười nữa, anh vẫn không nhìn thấu.

Lồng ng. ực nhói đau, anh vô thức bước theo mấy bước, nhưng không dám tiến lại gần, vẫn giữ một khoảng cách nhất định… Khoảng cách mà anh cho là an toàn trong giao tiếp: có thể lùi, có thể tránh, có thể rút lui bất cứ lúc nào.

Môi anh mấp máy, cố gắng cất tiếng.

Nhưng không thể.

Suy nghĩ khi đó, quá trình anh đồng ý với A Duật, anh đã không giấu giếm mà kể lại tất cả cho Lục Hoài Khiên. Nhưng phản ứng của người ấy… Là đã hiểu rõ, hay là chưa từng lay động? Anh không biết.

Anh bắt đầu cảm thấy luống cuống, không biết nên giải thích điều gì, nhưng hình như, không phải hoàn toàn không biết, mà là anh không muốn nói, hoặc chính xác hơn, là anh không nói ra được…

Anh không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ, nhưng anh siêu ghét tiếp xúc cơ thể từ những người đàn ông lớn tuổi, sự né tránh này là vô thức, bởi vì trải nghiệm bị xâm hại t. ình d. ục khi còn nhỏ.

A Duật trông xấp xỉ tuổi anh, nhiều nhất là lớn hơn anh ba bốn tuổi, sẽ không bị coi là người lớn tuổi, Lục Hoài Khiên trông khoảng ba mươi tuổi, vừa vặn rơi vào phạm vi mà anh định nghĩa là người lớn tuổi, cho nên ngay từ đầu, anh đã thể hiện rõ sự bài xích đối với Lục Hoài Khiên, rất giống như là nhắm vào, anh biết.

Mặc dù sau này, anh đã cố ý kiềm chế tác động của tiềm thức, nhưng anh không thể không thừa nhận rằng, khi mới quen biết Lục Hoài Khiên, mức độ cảnh giác của anh so với khi đối diện với A Duật hoàn toàn không cùng một cấp độ.

Có lẽ Lục Hoài Khiên cũng đã nhận ra điều đó.

Rốt cuộc Lục Hoài Khiên luôn tinh tường, thấu hiểu lòng người mà.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc mơ hồ như tìm được dưỡng khí giữa tầng không loãng, bùng phát và sinh sôi như virus. Tư duy đang cố níu lấy trật tự thì bị xâm thực thành những lỗ rỗng. Anh như quả táo trông ngoài thì tươi đẹp, nhưng bên trong đã bắt đầu mục ruỗng. Dù có được ai đó chọn lấy, họ cũng sẽ chỉ cắn một miếng rồi dừng lại, có khi còn nhổ ra, mắng một câu xui xẻo, cuối cùng vứt bỏ thẳng tay.

Tiếng kim loại xoay vang lên… Một vòng, hai vòng.

Cửa phòng thay đồ bật mở. Trục xoay cọ vào gỗ, phát ra âm thanh khô ráp như dao nhọn cào mạnh lên mặt ván cứng.

Bóng lưng Lục Hoài Khiên sắp khuất sau cánh cửa…

"Tôi không có! Tôi không hề ghét việc anh chạm vào tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!