Chương 35: Cà vạt

Chỉ còn hơn một tiếng hồ nữa, là đã đến năm giờ để thi. Mười mấy phút trước, do nghi ngờ đã đắc tội với anh chủ kiêm người ra đề, tâm trạng Trình Thước không khỏi bồn chồn lo âu.

Anh co mình vào góc, tranh thủ từng phút, cúi đầu học thuộc lòng, lật đi lật lại mà học, học đến quên cả thời gian, học đến quên cả bản thân, cho đến khi có người nhẹ nhàng vỗ vai, anh mới ngẩng đầu lên nhìn. Hóa ra là Lục Hoài Khiên.

Sắp đến giờ thi viết rồi, anh lo lắng nghĩ.

Theo sau bước chân của Lục Hoài Khiên, Trình Thước chẳng buồn để ý xung quanh, nắm chặt tờ giấy A4 trong tay, dọc đường vẫn tiếp tục học thuộc lòng.

Đột nhiên người phía trước dừng bước.

Trình Thước không để ý, đâm sầm vào tấm lưng rộng của Lục Hoài Khiên, đau đến mức phải kêu lên một tiếng, lùi lại hai bước, xoa xoa đầu mũi.

Đứng trước cửa, Lục Hoài Khiên quay đầu liếc nhìn Trình Thước, giọng có chút bất đắc dĩ.

"Lo nhìn đường đi."

Trình Thước: "Òm."

Nói xong, anh lại cúi đầu lật tiếp một trang giấy, liếc nhìn những dòng chữ chi chít trên đó.

Lục Hoài Khiên đẩy cửa ra, dẫn Trình Thước vào trong, vẫn theo thói quen đóng cửa rồi khóa lại, cuối cùng đứng trước mặt Trình Thước.

Trình Thước biết, lúc này nếu mình còn lén nhìn tài liệu thì sẽ không lịch sự, đành ngoan ngoãn nộp lại.

Anh miễn cưỡng đưa tài liệu cho đối phương.

Lục Hoài Khiên khựng lại một chút, rồi nhướng mày nhận lấy, liếc nhìn Trình Thước: "Tôi phát hiện ra có lúc cậu rất thông minh, nhưng cũng chỉ là có lúc thôi."

Trình Thước ngẩn người, nhất thời không hiểu ý đối phương, nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Khiên, nhưng chẳng thu được thông tin gì, anh hoang mang nhìn quanh, đột nhiên phản ứng lại: "Anh dẫn tôi đến phòng thay đồ làm gì?"

Trong phòng thay đồ thậm chí không có chiếc bàn nào, Trình Thước càng hoang mang hơn: "Thi ở đây à?"

"Được rồi, có lẽ tôi phải rút lại lời nói của mình, cậu có lẽ chỉ thông minh trong một số trường hợp hiếm hoi thôi." Lục Hoài Khiên nói.

"Tôi tuy thường không đáng tin, không đứng đắn, nhưng tôi cũng chưa đến mức bắt cậu thi trong phòng thay đồ đâu."

Hắn vừa nói, vừa dùng chìa khóa mở tủ, lấy ra một chiếc túi giấy, đưa cho đối phương.

"Cho cậu đó."

Trình Thước ngơ ngác nhận lấy, có chút không hiểu: "Gì á?"

Lục Hoài Khiên: "Đồng phục làm việc."

Trình Thước bừng tỉnh, hình như đúng là có chuyện đó, tuần trước Lục Hoài Khiên còn đo kích thước cho mình, vòng ngực, vòng mông, vòng đùi... Không thể nghĩ nữa, thôi dừng.

Anh nhìn vào túi giấy, không phải vải mà là hộp giấy, không thấy một góc đồng phục, thêm vào đó bao bì quá đẹp, khiến anh có cảm giác như nhận được món quà.

Vậy có thể mở trước mặt Lục Hoài Khiên không? Mở quà trước mặt người ta có hơi không lịch sự phải không nhỉ?

Lục Hoài Khiên dường như nhìn thấu tâm tư của Trình Thước: "Mở ra xem đi, thử xem có vừa không."

Trình Thước làm theo lời.

Anh lấy ra một hộp giấy, không ngờ phía dưới còn có một hộp nữa.

Nắp hộp được mở ra, đặt sang một bên, Trình Thước trước tiên đưa tay chạm vào chất vải, đã cảm nhận được hơi thở đắt tiền không thuộc về người lao động bình thường, sau đó lần lượt lấy ra đồng phục, chỉ thấy áo sơ mi, áo gi lê, quần tây được chống bằng bìa cứng, được gấp thành những khối vuông vắn ngay ngắn, có thể đóng gói đồng phục thành như vậy, Lục Hoài Khiên quả thật rất cầu kỳ.

Đó là hộp giấy thứ nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!