Suy nghĩ một lát, Trình Thước quyết định hỏi thẳng vào vấn đề: Ba ngày trong tuần anh nói là những ngày nào?
Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó: Bốn tiếng buổi tối là từ mấy giờ đến mấy giờ?
Rồi lại nghĩ thêm: Anh định tuyển phục vụ hay người rửa chén?
Trình Thước cảnh giác: Không phải là loại công việc bán thân đấy chứ?
Lục Hoài Khiên chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng: Cậu coi tôi là người thế nào vậy? Quán bar của chúng tôi là nơi đàng hoàng, yên tâm đi, cảnh sát chống mại dâm thường xuyên tuần tra, tôi không có gan kiếm tiền phi pháp đâu óo
Lục Hoài Khiên: Những câu hỏi còn lại chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé /doge
Lục Hoài Khiên: Tôi còn có việc bận, tạm thời không trả lời tin nhắn nữa, nếu cậu rảnh thì năm giờ chiều nay, không gặp không về!
Sau đó, hắn biến mất, như thể bốc hơi vậy.
Dù Trình Thước có nhắn tin thế nào, Lục Hoài Khiên cũng không thèm đếm xỉa.
Trình Thước nghiến răng, những câu hỏi anh đưa ra rõ ràng có thể nói rõ qua mạng, nhất định đòi gặp mặt nói chuyện. Nếu thực sự bận thì trước khi đi gửi một tin nhắn thoại cũng được… Chỉ một câu nói, nửa phút thôi mà.
Anh không tin Lục Hoài Khiên không thể dành ra chút thời gian đó.
Điều Trình Thước lo lắng là, nếu công việc ở quán bar bao gồm những trách nhiệm mà anh không thể chấp nhận… Ví dụ như trong một số tác phẩm điện ảnh, có những nhân viên phục vụ phải tiếp rượu… Thì anh đỡ phải mất công đi một chuyến.
Chỉ có thể nói cáo già không hổ danh là cáo già, rất giỏi nắm bắt tâm lý con người, rõ ràng là muốn câu anh, đáng ghét là Trình Thước phải thừa nhận mình đã mắc câu, không còn cách nào khác, ai biểu Lục Hoài Khiên là nhà tư bản, tư bản nói không rảnh là không rảnh, thời gian của tư bản chính là tiền bạc, nửa phút cũng không thể lãng phí, ha ha.
Trong khi vai anh còn đè nặng hai khoản chi tiêu lớn là tiền sinh hoạt và tiền thuê nhà, anh không thể ngồi không hao phí, haiz.
Năm giờ chiều, tại quán bar Mạc Lam, Trình Thước đẩy cửa bước vào.
Điều đầu tiên đập vào mắt là vẻ mặt đắc ý của Lục Hoài Khiên, hắn đang thoải mái dựa nghiêng vào quầy bar, giơ tay phải lên, nở nụ cười rạng rỡ.
"Hé lô!"
Trình Thước mặt không cảm xúc.
"Chào."
"Tôi biết cậu sẽ đến mà!"
Trình Thước khẽ nhếch môi.
"Chiều nay tôi bận nhập hàng, thực sự không có thời gian trả lời tin nhắn của cậu, xin lỗi nhé."
Bắt đầu rồi, xin lỗi sau khi sự việc đã xảy ra, chiêu thức kinh điển của cáo già Lục, với điều này Trình Thước đã quá quen thuộc, thấy nhiều nên không lạ.
"Vậy chúng ta tranh thủ lên tầng hai nói chuyện nhé."
Trình Thước cười như không cười.
"Ừa, ông chủ Lục."
Hai người lên tầng hai, ngồi đối diện nhau trên ghế sofa trong phòng khách, ở giữa là chiếc bàn trà gỗ đàn hương, trên bàn là một bộ ấm chén tử sa.
Lục Hoài Khiên như chợt nhớ ra điều gì đó, nhiệt tình mời: "Cậu có muốn uống trà không, để tôi rót cho."
Trình Thước chỉ muốn nhanh chóng vào vấn đề chính.
"Không cần đâu, tôi chưa đến tuổi dưỡng sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!