Chương 31: Có chút động lòng

Điện thoại trong tay bỗng rung lên một lần nữa.

Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức gửi tới: À mà, chữ cậu đẹp thật đấy ❤️

Trình Thước chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Vậy phải trả lời tin nhắn của Lục Hoài Khiên thế nào đây?

Anh xóa đi viết lại trong khung chat mấy lần, dù trả lời thế nào cũng như đang tiếp tục chủ đề của đối phương.

Trình Thước ước gì Lục Hoài Khiên bị mất trí nhớ, quên đi bức thư này. Anh hiếm khi chủ động thể hiện sự yếu đuối hay tâm sự với người khác. Dù phương tiện chỉ là một tờ giấy, dù họ đang giao tiếp với khoảng cách thời gian, không cần nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Khiên, anh vẫn thấy khó chịu. Anh không quen bày tỏ cảm xúc, quá sến súa, như thể đang phơi bày con người thật của mình, có phần không an toàn.

Nhưng Trình Thước của tối thứ Sáu tuần trước đâu biết Lục Hoài Khiên sẽ ghép lại bức thư bị xé. Nếu biết trước, có lẽ đã chẳng có bức thư xin lỗi này.

Lúc đó anh chỉ nghĩ mình đã làm sai, một mình gục đầu trên bàn học, ngậm nắp bút suy nghĩ, liên tục chỉnh sửa từ ngữ, lo lắng không diễn đạt được ý. Trong tiềm thức, anh không muốn tiết lộ quá nhiều về quá khứ, nhưng cũng sợ việc cố tình che giấu sẽ khiến đối phương nghĩ mình không đủ chân thành.

Tốn nửa xấp giấy mới ghép được những dòng chữ, sau đó chép cẩn thận lên tờ giấy trắng. Viết xong, Trình Thước vội vã gấp ba tờ thư, nhét vào phong bì, dán kín ngay lập tức. Anh không đủ can đảm đọc lại lần nữa, dù nội dung của bức thư, anh đã thuộc đến mức có thể đọc vanh vách.

Trước khi gửi bức thư này, Trình Thước cũng đã trải qua nhiều đấu tranh tâm lý.

Khi đến trước cửa quán bar, vẫn còn do dự, lưỡng lự. Trong lòng có hai tiếng nói đối lập: một bên kêu thừa nhận sai lầm là biểu hiện của người mạnh mẽ, bên kia lại nói không cùng thế giới quan sẽ không thể đồng hành cùng nhau được, thời gian quen biết ngắn ngủi, bạn bè cãi nhau rồi đường ai nấy đi, nhiều không đếm xuể, Lục Hoài Khiên trong lòng anh chắc chắn không quan trọng đến thế, nên không đáng.

Cuối cùng vẫn gửi đi.

Tại sao nhỉ?

Có lẽ vì có ích… Quan hệ với Lục Hoài Khiên là có ích.

Lục Hoài Khiên có quán bar của hắn, em trai Lục Hoài Khiên có công ty lớn, nhân mạch và tài nguyên đằng sau nhà họ Lục có thể mang lại nhiều thuận lợi cho anh, đặc biệt là trong tương lai khi phát triển sự nghiệp, nên mới không muốn từ bỏ tình bạn với Lục Hoài Khiên chăng, Trình Thước tự nhủ với mình như vậy.

Điện thoại lại rung hai lần nữa.

Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Ngủ chưa?

Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức Lục: Chắc ngủ rồi, chúc ngủ ngon nhée.

Trình Thước không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, thuận theo bậc thang Lục Hoài Khiên đưa, giả vờ như đã ngủ, không trả lời tin nhắn.

Chỉ là lần này, trước khi thoát WeChat, vì vô tình liếc nhìn biệt danh của đối phương, anh chợt nhớ đến câu nói đanh thép của Lục Hoài Khiên… "Nhưng tôi là tư bản có đạo đức"... Tạm chấp nhận vậy.

Trình Thước dừng động tác vài giây, chỉnh sửa biệt danh lại, cuối cùng đổi thành ba chữ đơn giản nhất: Lục Hoài Khiên...

Sáng thứ Sáu, sau khi kết thúc môn chuyên ngành, giáo viên thông báo trong nhóm, nửa tháng sau lớp sẽ tổ chức một buổi vẽ ngoại cảnh.

Vẽ ngoại cảnh thì thú vị thật, nhưng tiếc là lại là một khoản chi tiêu không thể tránh khỏi, có thể từ vài nghìn đến cả chục nghìn. Trình Thước luôn tuân theo nguyên tắc lượng theo thu chi, có tiền tiết kiệm ổn định mới khiến anh cảm thấy an toàn.

Tần suất và số lượng đơn hàng thương mại không thể dự đoán được, may mắn thì một tháng có vài đơn, không may thì vài tháng mới có một đơn, không phải Trình Thước muốn nhận là có. Còn về đơn đặt hàng cá nhân, vì một số lý do, Trình Thước ít nhận, phí cũng khá thấp, chẳng kiếm được bao nhiêu.

Anh tuyệt đối không thể xin tiền Trình Vũ. Từ khi lên đại học, anh và Trình Vũ đã cắt đứt quan hệ. Lần liên lạc gần nhất là khi Trình Thước làm thủ tục xin ở trọ ngoài trường, cần phụ huynh ký giấy xác nhận, anh mới miễn cưỡng chủ động gọi điện cho Trình Vũ để xin chữ ký điện tử.

Trình Vũ luôn nghèo, nghèo đến mức nhà trống hoác, không một xu dính túi. Lên đại học cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cho Trình Thước tiền sinh hoạt, có lẽ Trình Vũ nghĩ, con người nên tự lập ngay khi trưởng thành. Trình Thước cũng không muốn nhếch mặt xin tiền Trình Vũ, qua lại mấy lần, Trình Vũ cũng mặc nhiên coi như tiền sinh hoạt và học phí của Trình Thước chẳng liên quan gì đến mình.

Trình Thước học được mỹ thuật hồi cấp ba, tất cả đều nhờ vào thẻ ngân hàng Hà Nhân đưa, mà thật ra là tiền của chồng Hà Nhân.

Nghĩ lại thì, so với Trình Vũ, ít ra Hà Nhân còn tôn trọng ước mơ của anh.

Cho đến bây giờ, đầu tháng nào Hà Nhân vẫn chuyển tiền vào thẻ, nhưng từ học kỳ hai năm nhất, Trình Thước không hề động đến số tiền trong đó.

Vì có thể không dùng thì đừng dùng… Đến một ngày anh phát tài, anh sẽ trả lại toàn bộ số tiền Hà Nhân đã chu cấp cho anh học mỹ thuật, cả gốc lẫn lãi vào thẻ, ném thẻ vào mặt Hà Nhân, nói với thị rằng từ nay nợ nần đã xong, họ không còn liên quan gì nhau nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!