Chương 28: Trả thù

Lại một ngày thứ Bảy.

Sau cánh cửa kính của quán bar, một bóng người lén lút xuất hiện, dáng vẻ khả nghi.

Người đó mặc quần thể thao đen, giày xanh, áo khoác jean xanh, tóc xanh khói, đeo khẩu trang xanh nhạt che kín gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen.

Anh ta thỉnh thoảng liếc về phía quầy bar rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cứ quanh quẩn trước cửa, do dự hồi lâu, không chịu rời đi mà cũng chẳng dám bước vào.

A Duật thực ra đã để ý từ lâu. Đúng lúc vừa mang xong một ly cà phê, thấy vẫn còn chút thời gian rảnh, cậu ta thầm nghĩ, hay là ra hỏi thẳng nhỉ?

Ai ngờ người nọ như có linh tính, cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào. Trước tiên liếc nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng đến quầy bar. Đứng yên một chỗ, anh ta lại đảo mắt một lượt, như để xác nhận lần nữa rằng người mình tìm không có ở đây, lúc này mới đưa tay kéo khẩu trang xuống dưới cằm, để lộ nửa gương mặt sắc nét.

Hai người đối diện nhau.

"Trình Thước?!" A Duật có phần kinh ngạc.

"Suỵt."Trình Thước giơ tay ra hiệu im lặng, lại lén lút nhìn quanh, xác định Lục Hoài Khiên không có ở tầng một mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Anh nhỏ tiếng thôi."

A Duật khó hiểu.

"Tại sao?"

"Đừng để ông chủ anh nghe thấy."

A Duật vẫn không hiểu: "Vì sao?"

Trình Thước hạ giọng: "Không vì gì cả, cứ coi như giúp tôi một việc."

"Ò." A Duật dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Túi áo khoác jean rộng, có thể đựng được nhiều thứ. Trình Thước cúi đầu, tay trái móc túi trái, tay phải móc túi phải, rồi lần lượt đặt từng món lên mặt đá hoa cương của quầy bar,  trước tiên là hộp quà nhung, tiếp đến là một bức thư, cuối cùng là một gói thuốc lá.

Anh liếc nhìn hộp quà và bức thư, mím môi, rồi ngẩng đầu nhìn A Duật.

"Gói thuốc này cho anh, tôi có chuyện muốn nhờ."

A Duật không nhận.

"Cậu khách sáo quá, có gì cứ nói thẳng, đâu cần đưa đồ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến sếp tôi, tôi nhất định sẽ giúp."

Nghe đến câu cuối, Trình Thước khựng lại một thoáng, rồi lại đẩy gói thuốc về phía A Duật, gần như đẩy đến mép quầy.

"Anh cứ cầm đi, tôi cũng không hút thuốc."

A Duật ngẩn người, sau đó bật cười: "Được rùi, vậy tôi đành miễn cưỡng nhận vậy. Cậu cần tôi giúp gì?"

"Chuyển hộp quà và bức thư này cho ông chủ của anh."

"OK."

"Cảm ơn anh."

"Không có gì, không có gì." Nhìn đối phương chuẩn bị rời đi, A Duật chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Hết rồi hả?"

"Gì mà hết rồi?"

"Cậu chỉ nhờ tôi chuyển hai thứ này thôi sao á? Không còn việc gì khác hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!