Chương 25: Số phận

Dòng suy nghĩ bỗng khựng lại, Trình Thước bò dậy khỏi ghế sofa, rót đầy một ly bia. Những bọt nổi trên bề mặt trôi lững lờ, tựa những đám mây nơi chân trời, tựa kẹo bông gòn trong công viên giải trí…

Kẹo bông gòn trắng muốt, chắc là ngon lắm, nhóc Trình Thước nghĩ thầm.

Những đứa trẻ đi ngang qua siết chặt đám mây trắng trong tay, em lặng lẽ thu lại ánh mắt thèm thuồng, không nói một lời.

Được đến công viên giải trí đã là niềm vui lớn rồi, nhóc Trình Thước lại nghĩ, nếu còn muốn ăn kẹo bông gòn nữa, e là tham lam quá.

Đu quay khổng lồ, xe đua, ngựa gỗ xoay vòng.

Chú hề với chiếc mũi đỏ tròn nhấp nháy mắt với em, quả bóng trên đỉnh mũ lắc lư, nhóc Trình Thước cười đến mức không đứng thẳng được, co rúm người lại.

Công viên đông nghịt, chỗ nào cũng là những hàng dài nối tiếp. Em cứ ngỡ Hà Nhân sẽ nhanh chóng mất kiên nhẫn, nhưng không, từ đầu đến cuối, thị vẫn dịu dàng, kiên nhẫn đứng phía sau, lặng lẽ chờ cùng em.

Chơi đến mệt rã rời, không bước nổi nữa, nhóc Trình Thước ngồi nghỉ trên ghế dài bên đường.

Hoàng hôn buông xuống, sắc cam đỏ nhuộm đầy bầu trời, những tầng mây cũng nhuốm màu ấm áp.

Cơn gió nhẹ cuốn tung mấy lọn tóc mai của Hà Nhân. Dưới ánh sáng xiên nghiêng, nắng hắt lên nửa gò má thị, sống mũi chia cắt ranh giới giữa sáng và tối, con ngươi ánh lên tia sáng nhấp nháy.

"Mẹ đi mua kẹo bông gòn cho con, con đợi ở đây, đừng đi lung tung nhé."

Nhóc Trình Thước ngẩng đầu lên, sửng sốt một thoáng, rồi nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh.

"Dạ vâng ạ!"

Em ngồi yên lặng trên ghế dài chờ đợi. Ban đầu, em còn nghĩ, không biết Hà Nhân sẽ mua mấy cây kẹo bông gòn, nếu chỉ có một cây, em sẽ bẻ một miếng cho thị ăn thử.

Chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy thị quay lại, em bắt đầu chán, bèn ngửa đầu ngắm những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời, có đám hình trái tim, có đám giống tai mèo.

Khoan đã, sao kẹo bông gòn chỉ có hình bầu dục nhỉ? Không biết có thể làm thành hình khác không, muốn thử quá… có thể làm thành hình ô tô không ta?

Nhưng rồi, em dần nhận ra, hình như mình đã đợi rất lâu. Lâu hơn nhiều so với thời gian cần để Hà Nhân đi rồi về.

Nhóc Trình Thước bật dậy, em muốn đi tìm mẹ.

Nhưng ngay lúc đó, lời dặn dò dịu dàng của Hà Nhân vang lên bên tai: "Đợi ở đây, đừng đi lung tung."

Thế là em lại ngồi xuống.

Ngồi mãi, đến khi trời tối.

Bạn nhỏ, sao em lại ngồi một mình ở đây?"

Bầu trời xám xanh, trăng non vừa nhú. Một chú gấu nâu khổng lồ ngồi xuống băng ghế bên cạnh em, tháo đầu gấu ra, thở hổn hển nghỉ ngơi.

Nhóc Trình Thước lén liếc một cái, hóa ra là một chị gái.

Cô giáo dặn rằng không được nói chuyện với người lạ, em định giả vờ không nghe thấy, nhưng đối phương lại mỉm cười hỏi lại lần nữa.

Nhóc Trình Thước im lặng vài giây, rồi ngẩng đầu lên, đáp đầy chắc chắn: "Mẹ em đi mua kẹo bông gòn, mẹ sẽ quay lại ngay ạ."

Nghe vậy, chị gái thoáng nhíu mày, vẻ mặt ngập ngừng.

"Nhưng… cửa hàng kẹo bông gòn duy nhất trong công viên hôm nay không mở cửa. Có khi nào em nhớ nhầm không?"

Nhóc Trình Thước sững người một thoáng, tim bỗng đập thình thịch.

"Em chắc chắn không nhớ nhầm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!