*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tao nghe A Duật nói tối nay mày hẹn Trình Thước đến quán bar uống rượu à?"
Chiều thứ bảy, 4 giờ 30 phút, hoàng hôn dần buông. Tại quầy bar của Mạc Lam, Triệu Minh hí hửng lại gần Lục Hoài Khiên, tay phải tung hứng ly rượu thủy tinh sang tay trái, rồi lại ném về tay phải. Vẻ mặt anh ta đầy hứng thú, rõ ràng đang hóng chuyện vui.
"Làm vỡ một cái ly, trừ 200."
Lục Hoài Khiên liếc mắt nhìn Triệu Minh, giọng nhàn nhạt, rồi quay người dọn dẹp tủ rượu.
"Đụ má, mày thâm thế, một cái ly chắc chỉ mấy chục thôi ấy chứ?"
Triệu Minh kinh ngạc kêu lên.
Miệng thì lên án tư bản bóc lột, nhưng hành động lại chẳng khác nào tay sai của tư bản. Hai tay không yên phận vẫn tung hứng ly cocktail, lòng hiếu kỳ ngứa ngáy nên hỏi: "Thế sao? Mày hẹn được chưa? Tối nay Trình Thước có đến không?"
"Làm vỡ một cái ly, trừ 300."
Lục Hoài Khiên trả lời lạc đề, chẳng buồn ngoái đầu lại.
Hắn đi vào phòng đông lạnh, mở tủ lạnh ra. Trong khuôn làm đá, ngoài những viên đá trong suốt không mùi, còn có đá bán trong suốt pha vị, như đá làm từ nước ép cà chua tươi. Hắn lướt mắt kiểm tra sơ qua, tất cả đã đông thành khối.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Không hẹn được à?"
Lục Hoài Khiên nghe vậy, đóng sầm cửa tủ lạnh, quay lại, bắt gặp nụ cười nhăn nhở của Triệu Minh, cái kiểu cười đáng bị đánh ấy.
Hắn chẳng buồn để ý, vòng qua Triệu Minh đi về phía cửa. Sau lưng, giọng nói lắm điều kia vẫn bám riết không buông: "Nếu mày hẹn được thì đã khoe với anh em rồi, chắc chắn là không hẹn được, đúng không?"
Câu nói này không quá chói tai, nhưng sát thương thì cực mạnh.
Triệu Minh tặc lưỡi vài tiếng, giọng điệu đầy hả hê: "Thằng Lục à, đéo ngờ mày cũng có ngày này."
Lục Hoài Khiên thoáng nhíu mày, khó mà nhận ra: "Tao đâu có nói là không đến."
"Thế sao lúc nãy tao hỏi, mày không trả lời?"
Lục Hoài Khiên im lặng, coi như không nghe thấy.
Triệu Minh xoa cằm suy nghĩ một lúc, bỗng ngộ ra: "Ồ, tao hiểu rồi. Cậu ta không nói đến, cũng không nói không đến, cho mày một câu trả lời lấp lửng, có đúng không hả?"
Bước chân Lục Hoài Khiên hơi khựng lại. Hắn nhếch mép cười mà chẳng có chút thành ý: "Trí thông minh của mày đáng lẽ nên dùng để kiếm tiền, chứ không phải để đoán suy nghĩ của Trình Thước. Nếu vậy thì giờ này chắc mày thành tỷ phú thế giới rồi."
Triệu Minh cười ha hả: "Thằng Lục, mày có nói xéo tao thế nào cũng không thay đổi được chuyện mày bị Trình Thước câu đâu."
"Tao cứ nghĩ mày chỉ cần thả mồi là người ta sẽ cắn câu, ai ngờ chính mày lại là con cá mắc lưới?" Triệu Minh chu môi, nhíu mày, liên tục lắc đầu.
"Không đúng lắm nhỉ? Mày khôn như con cáo già ngàn năm, lẽ ra trên tình trường phải phải như cá gặp nước, thuận buồm xuôi gió chứ."
Gân xanh trên trán Lục Hoài Khiên khẽ giật: "Trình Thước đến hay không, liên quan gì đến mày?"
"Mày còn bị tao chọc cho phát cáu nữa cơ à?" Triệu Minh thấy vậy, vừa kinh ngạc vừa thích thú.
"Trước đây tao đấu võ mồm với mày, chưa lần nào thắng nổi!"
"Mày yêu đến mức này rồi à?" Triệu Minh không chút kiêng nể, tiếp tục tấn công, giọng điệu tràn đầy tính khiêu khích: "Thằng Lục của tao ơi, Mày toi đời rồi. Giờ mày có điểm yếu rồi, trước đây mày bất khả chiến bại cơ mà."
"Sau này nếu ai muốn uy hiếp mày, cứ nhằm vào Trình Thước là xong…"
"Điểm yếu thì sao?" Lục Hoài Khiên nhịn hết nổi, cắt ngang lời đối phương: "Tao có năng lực, có quyền lực, có tiền bạc để bảo vệ điểm yếu của mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!