Chương 22: Thật lòng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, Lục Hoài Khiên hừ một tiếng, liếc xéo Trình Thước.

"Cậu nghĩ tôi sẽ tin hả?"

Lần này, Trình Thước không phủ nhận, chỉ làm như không nghe thấy. Đôi mắt vốn lạnh lùng của anh lúc này bỗng ánh lên chút ý cười.

Chợt nhớ đến giọng điệu õng ẹo của Đường Ý khi gọi "Anh Hoài Khiên", không hiểu sao lại chạm đúng điểm buồn cười kỳ lạ nào đó, Trình Thước cúi đầu, khẽ rung vai.

"Ê, bạn." Lục Hoài Khiên thẳng thừng nói: "Vào lúc này, cậu nên tỏ ra đồng cảm với tôi, chứ không phải là hả hê như vậy."

Trình Thước nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Tôi rất cảm thông với anh."

Lục Hoài Khiên khịt mũi.

"Quá qua loa rồi, cậu nghiêm túc một tí được không?"

Trình Thước suy tư vài giây, rồi lại nói:

"Tôi thực sự rất cảm thông với anh."

Lần này, Lục Hoài Khiên chẳng những không giận mà còn bật cười mấy tiếng.

"Trình Thước à, có đôi khi tôi cảm thấy, cậu và tôi thật sự rất giống nhau."

Hiếm khi Trình Thước tò mò.

"Giống chỗ nào? Nói nghe thử."

"Ví dụ như đôi khi tôi lấy niềm vui của mình từ nỗi buồn của người khác. Việc không liên quan thì đứng ngoài cuộc, có chút chủ nghĩa vị kỷ¹ tinh tế."

(1) Chủ nghĩa vị kỷ tinh tế: Tư tưởng chỉ biết lợi ích của cá nhân mình, đặt trên lợi ích của người khác, của xã hội, trái với Chủ nghĩa vị tha. – Trích từ điển Tiếng Việt.

Câu này Trình Thước phải nói là đồng cảm sâu sắc: "Xem ra, ít nhất anh cũng tự nhận thức khá rõ về bản thân."

"Hơn nữa, tôi nghĩ mình đôi khi cũng khá thiếu đạo đức, chẳng hạn như tôi cũng thích hả hê khi người khác gặp xui xẻo, giống hệt cậu vừa rồi."

Trình Thước khẽ cười, liếc Lục Hoài Khiên một cái: "Anh nói anh xấu tính thì được, nhưng đừng kéo tôi theo. Làm người ấy mà, nên đánh giá bản thân nhiều một chút, bớt nhận xét người khác đi."

Cứ thế, một câu qua một câu lại, trong lúc trò chuyện, chiếc xe màu tím bạc đã dừng dưới tòa nhà số 8 khu Phù Cừ Giai Uyển.

Trình Thước mở cửa xuống xe.

Anh vốn tưởng mình sẽ giống như "đóa hoa trắng nhỏ" Đường Ý cách đây vài chục phút, bên này vừa bước xuống, bên kia Lục Hoài Khiên lập tức quay đầu xe, phóng đi đầy dứt khoát, kèm theo đó là khói xe phả thẳng vào mặt Đường Ý.

Nhưng đáng tiếc, đời không như là mơ.

Nửa phút sau, Trình Thước trơ mắt nhìn Lục Hoài Khiên thong thả xuống xe, khóa cửa, rồi chậm rãi đi theo sau, bước vào hành lang, leo lên bậc thang.

Trình Thước im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu chân thành: "Đưa tôi về nhà đã làm mất nhiều thời gian của anh rồi, tôi không thể tiếp tục cản trở anh kiếm tiền nữa. Hôm nay đến đây thôi."

Lục Hoài Khiên cụp mắt, đáp lại bằng giọng điệu chân thành không kém: "Không sao đâu, quán bar còn có Triệu Minh, thằng đó nó lo được. Hơn nữa, tình bạn là trên hết, tiền bạc là thứ hai thôi. Làm sao tôi có thể vì kiếm tiền mà bỏ rơi cậu trong hành lang tối tăm này chứ?"

Sự im lặng của Trình Thước vang vọng như sấm.

Anh biết không thể thuyết phục một kẻ giả ngu, bèn dứt khoát im lặng, nghĩ bụng, muốn tiễn thì cứ tiễn, dù sao cũng chẳng mất thời gian của mình. Đến tận cửa nhà, chắc hẳn hắn phải đi thôi chứ?

Nghĩ vậy, Trình Thước không nói thêm lời nào, lặng lẽ dẫn theo cái đuôi không thể rũ bỏ là ông chủ Lục đây, đi đến phòng 302, lấy chìa khóa mở cửa, đứng ở nội sảnh thay giày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!