"Không thể nào."
Trình Thước lập tức bác bỏ ngay khi đối phương vừa dứt lời.
"Sao lại không thể?" Lục Hoài Khiên than vãn đầy uất ức.
"Tôi thực sự đã ở lại phòng ngủ với cậu rất lâu đấy."
Dưới ánh mắt dò xét đầy nghi ngờ của Trình Thước, Lục Hoài Khiên chắc nịch gật đầu, còn nhấn mạnh lại.
"Thật mà."
"Nhưng tôi không thể nào cầu xin anh ở lại được." Trình Thước không khỏi nhíu mày.
"Cho dù lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mê, mơ màng hay thậm chí là không còn tỉnh táo, tôi cũng không bao giờ nhờ vả ai làm gì cả. Tôi rất ghét phải nhờ người khác."
Quả thật là anh chưa từng cầu xin hắn.
Lục Hoài Khiên bình thản nhìn Trình Thước, đáy mắt sâu thẳm khó đoán, ánh lên ý vị khó lường.
Đáp lại là ánh mắt dò xét trực diện của Trình Thước, trong thần sắc thấp thoáng vẻ cảnh giác.
Hai người đối diện nhau, chớp mắt trong yên lặng.
"Được rồi." Lục Hoài Khiên bỗng cong môi cười.
"Có lẽ tôi nhớ nhầm, cậu không hề cầu xin tôi, mà là tôi chủ động ở lại. Nhưng buổi chiều thực sự có sấm sét."
Lời vừa dứt, Trình Thước dường như thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng đề phòng. Ánh mắt anh thoáng vẻ nửa tin nửa ngờ, mím môi, hơi híp mắt rồi dò hỏi: "Chiều nay… lúc tôi ngủ, tôi có nói gì kỳ lạ không?"
"Có chứ."
Lục Hoài Khiên đáp ngay, chẳng cần suy nghĩ.
Trình Thước lập tức mím môi thành một đường thẳng, căng thẳng nhìn đối phương. Bề ngoài anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra bên trong đã đang điên cuồng tìm từ ngữ, toan tính xem phải giải thích thế nào mới có thể che đậy hoàn hảo sự sơ suất của mình lúc chiều.
Anh biết rõ cơn ác mộng ban chiều của mình. Có lẽ đã có những câu vốn nên bị chôn vùi trong ký ức, vậy mà chúng lại vượt qua ranh giới, bị anh vô thức lặp lại trong thực tại.
Dưới ánh nhìn chăm chú, cảnh giác của Trình Thước, Lục Hoài Khiên lại chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý, ung dung thốt ra nửa câu sau: "Cậu nói cậu rất thích tôi."
Trình Thước: "…"
Có lẽ ngay cả hắn cũng thấy câu này không lừa được ai. Chưa kịp để Trình Thước phản bác, Lục Hoài Khiên đã tự tìm đường lui trước.
"Xin lỗi, tôi không nhịn được nên đùa một chút thôi."
"Chẳng có gì buồn cười cả."
"Lúc đó cậu không nói gì hết." Lục Hoài Khiên vừa nói vừa liếc mắt quan sát, thu trọn mọi biểu cảm của Trình Thước vào đáy mắt.
"Chỉ là tôi chợt nhớ đến đêm đó ở Phù Cừ Giai Uyển, nên mới ở lại thôi."
"…Cảm ơn." Trình Thước như thở phào nhẹ nhõm. Anh nghĩ ngợi rồi nói: "Sau này có sấm sét, anh không cần để ý đến tôi, cứ đi thẳng là được, tránh làm mất thời gian của anh."
Lục Hoài Khiên nghe vậy thì im lặng mấy giây, chẳng nói đồng ý hay phản đối, chỉ dứt khoát đổi chủ đề: "Bây giờ cậu có vội về không?"
"Không vội lắm." Trình Thước thành thật đáp.
"Vậy ở lại ăn tối rồi hẵng đi." Lục Hoài Khiên đề nghị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!