Chương 18: Sống chết

Nửa tiếng sau, Lục Hoài Khiên mới chậm rãi bước xuống từ tầng trên. Vẻ mặt hắn trở lại dáng vẻ thường ngày... Thong dong, ung dung, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng thực ra, chỉ cách đó không lâu, trong nhà vệ sinh tầng hai, những tờ giấy chồng chất đã bị rút ra, vò nát hết lần này đến lần khác. Cánh cửa kính mờ che đi những cử động kiềm nén cùng tiếng thở dồn dập. May mắn là người trong phòng ngủ vẫn say giấc, như ý hắn muốn, không hề bị đánh thức.

Lúc này, quán vắng khách. A Duật đang rảnh rỗi nên chủ động bắt chuyện: "Sếp."

"Chuyện gì?"

"Em vừa nhớ ra, trước đây anh bảo Trình Thước nhất định sẽ gọi điện đến quầy bar mà, đúng không?" A Duật vừa hồi tưởng vừa nói, giọng hơi thất vọng.

"Vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy cuộc gọi nào."

Nhắc đến chuyện này, Lục Hoài Khiên không khỏi nở nụ cười đắc ý: "Cậu ấy có gọi, nhưng là gọi vào số riêng của tôi."

"Hả?" A Duật kinh ngạc.

"Sao cậu ấy biết được số riêng của sếp?"

Lục Hoài Khiên cười bí ẩn, giọng điệu vừa đáng ghét vừa khó đoán: "Duyên phận thôi."

Nhớ lại cảnh Lục Hoài Khiên vừa nhận hoa vừa tự tay bế người lên lầu, A Duật chua chát cảm thán: "Được lắm, sếp ơi. Hai người tiến triển nhanh ghê á."

Lục Hoài Khiên khẽ nhếch môi, không phủ nhận, để mặc A Duật tự suy diễn. Nhưng trong lòng hắn chỉ thầm rủa: Nhanh cái quần què, hôm nay mới thành bạn bè.

Hắn đi loanh quanh tầng một vài vòng. Thấy không có khách nào ghé, A Duật một mình cũng đủ xoay xở, Lục Hoài Khiên lại lững thững bước lên ban công tầng hai, tranh thủ giết thời gian.

Hắn lấy ra bó hoa quý giá mà Trình Thước tặng. Dưới ánh sáng hắt lên bức tường trắng, hắn giơ bó hoa lên, chụp vài tấm ảnh. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp, bó hoa đẹp, phối màu đẹp, cả ảnh chụp cũng đẹp. Đẹp đến mức, đặt làm hình nền điện thoại vẫn cảm thấy chưa đủ.

Hắn mở WeChat, hiếm hoi đăng một bài lên khoảnh khắc, cài đặt chỉ Trình Thước mới xem được.

Việc tháo bó hoa ra có chút tiếc nuối, nhưng hắn vẫn làm. Hắn rút một bông hồng trắng, khéo léo cắt chéo phần gốc. Như thế sẽ tăng diện tích tiếp xúc giữa thân cây và nước, giúp hoa tươi lâu hơn.

Kiên nhẫn cắt tỉa từng gốc cành xong, hắn lục tìm trong phòng chứa đồ, moi ra một bình hoa thủy tinh trong suốt, bám đầy bụi. Sau đó, hắn quay lại bếp, múc ít nước, chuẩn bị cắm hoa.

Cửa sổ nhà bếp quay về hướng bắc, ánh sáng không được tốt lắm, vì vậy Lục Hoài Khiên bật đèn trần lên. Sau đó, hắn chậm rãi cắm từng bông hoa một vào bình, thỉnh thoảng xoay đáy bình một góc, ngắm nhìn vài lần để quan sát mức độ hài hòa tổng thể, hoặc điều chỉnh lại vị trí tương đối giữa các bông hoa.

Dường như hắn không phải đang cắm hoa, mà đang sắp đặt những tác phẩm nghệ thuật trong một cuộc triển lãm. Cứ thế hắn lề mề một hồi lâu, đến khi toàn bộ quy trình phức tạp kết thúc, Lục Hoài Khiên chậm rãi bưng bình hoa thủy tinh đầy những đóa hoa tươi, quay trở lại ban công thì mới nhận ra trời đã sớm tối sầm lại.

Ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, gió cuồng nộ thổi tung, những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào kính trong suốt, để lại nhiều vệt ngoằn ngoèo.

Mưa lại rơi rồi.

Lục Hoài Khiên đặt bình hoa xuống rồi đi xuống cầu thang.

Hóa ra lúc này đã là hơn bốn giờ chiều, Triệu Minh đi làm quên mang dù, chạy một mạch từ bãi đỗ xe vào, quần áo ướt gần nửa, anh ta không khỏi than phiền: "Thời tiết đúng là thất thường mà, tự nhiên lại mưa."

Lục Hoài Khiên thấy vậy thì hỏi Triệu Minh: "Tao có đồng phục dự phòng, mày có cần thay không?"

Triệu Minh lập tức đáp lời cảm ơn sếp, rồi lật đật đi theo Lục Hoài Khiên lấy đồng phục mới.

Đợi Triệu Minh thay xong quần áo, ba người bắt đầu trang trí sơ qua quán bar.

Chẳng hạn như trên tường khu vực bàn rời có treo một tấm bảng đen nhỏ, thường dùng bút dạ quang để viết các loại cocktail khuyến mãi giảm giá hằng ngày. Do chữ của Triệu Minh và A Duật xấu như gà bới, nên nhiệm vụ vinh quang này đã rơi vào vai Lục Hoài Khiên.

Hắn viết chữ hành thư, vung tay một cái, nét chữ rất là mạnh mẽ và phóng khoáng.

Tiếp đó Lục Hoài Khiên lại đi sắp xếp lẫn khử trùng cái tủ, những chiếc ly rượu thủy tinh khác nhau cùng với dụng cụ pha chế sắp được chuyển đến quầy bar. Khi hắn bước ra từ phòng rửa ly thì trời đã tối đen như mực.

Trong quán, bóng tối len lỏi qua khe cửa, ngấm dần vào không gian, tựa như chất lỏng đen đặc lan rộng khắp nơi một cách im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!