Cách quán rượu Mạc Lam chỉ vài bước chân, Trình Thước cúi đầu đi nhanh phía trước, bước chân vội vàng, nhỏ gấp như đang chạy trốn. Có lẽ anh muốn giữ khoảng cách với Lục Hoài Khiên, sợ đối phương nhận ra đôi mắt của mình đã đỏ hoe.
Nhưng ông chủ Lục với đôi chân dài hơn người, chỉ cần bước hai bước là đã bắt kịp ba bước của đối phương. Tuy dáng đi thong dong, hắn vẫn theo sát không rời.
Trái quýt hư vẫn nằm trong lòng bàn tay. Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, Lục Hoài Khiên xoay xoay nó, lật qua lật lại, ngón tay không chịu yên, chơi đùa như đang mân mê một quả óc chó.
Về đến quán, Trình Thước buông người xuống quầy bar, dựa cánh tay lên như muốn tìm chút bình yên.
A Duật tưởng anh muốn gọi đồ, bèn hào hứng tiến lại gần: "Cậu đẹp trai muốn uống gì? Bên tôi có Mocha, Macchiato, Cappuccino..."
Nhưng Trình Thước chẳng buồn ngẩng đầu, hoàn toàn phớt lờ.
Đúng lúc đó, túi quần anh rung lên vài nhịp. Trình Thước khựng lại, chậm rãi lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.
Tin nhắn anh gửi cho cô Sở tối qua, đúng tám giờ, cuối cùng sau hơn mười tiếng đồng hồ cũng nhận được hồi âm. Không phải tin nhắn, mà là một cuộc gọi video trên WeChat.
Run tay, anh vô tình nhấn nút nghe.
Qua loa truyền tới tiếng gió rít cùng âm thanh lao xao, rồi giọng nói trong trẻo của cô Sở vang lên, át đi mọi tạp âm: "Em nghe tin này từ đâu thế? Toàn là tin nhảm thôi. Cô không định rời khỏi Hoa Phong, giờ cô vẫn đang ở phòng vẽ làm việc đây này."
Nghe vậy, Trình Thước suy nghĩ một lúc, rồi nhắn tin hỏi khi nào cô có thời gian gặp mặt.
"Em muốn hẹn gặp cô à?" Cô Sở bật cười, giọng trong trẻo: "Cô cảm ơn tấm lòng của em, nhưng chắc không được rồi. Dạo này cô bận lắm, nghỉ hè có khi còn bận hơn. Đợi khi nào rảnh cô sẽ báo em nhé."
Trình Thước gõ vào ô chat một dòng:
- Dạ, lúc đó em sẽ mời cô ăn cơm.
Rồi gửi đi.
Bên kia, cô Sở chợt nhớ ra điều gì, vội bổ sung: "À phải rồi, nghỉ hè này phòng vẽ của cô đang thiếu người. Em có muốn đến giúp cô vào tháng bảy, tháng tám không?"
Cô nói tiếp: "Em là học sinh xuất sắc nhất trong những năm gần đây mà cô từng dạy. Học viện Mỹ thuật Tường Giang, một trong bốn học viện hàng đầu cả nước, đâu phải ai cũng vào được. Với danh tiếng đó, đến phòng vẽ làm trợ lý cho cô là hoàn toàn ổn."
Nghe vậy, Trình Thước khẽ mỉm cười, gõ nhẹ.
- Dạ được ạ, thưa cô.
Đầu dây bên kia, cô Sở bỗng thắc mắc:
"Ơ kìa, sao em cứ nhắn tin mà không chịu nói chuyện thế?"
Không muốn để cô phát hiện mình vừa khóc, Trình Thước cố tình hạ giọng thật thấp: "Dạ, em đang ở chỗ không tiện nói chuyện ạ."
Nhưng cô Sở vẫn tinh ý như xưa: "Trình này, sao cô nghe giọng em... có gì đó không ổn thế?"
Trình Thước thoáng ngẩn người, rồi cụp mắt xuống, khẽ đáp: "Em chỉ bị cảm nhẹ thôi cô, không sao đâu ạ."
"Đúng là đầu xuân rất dễ bị cảm..."
Cô Sở lại lải nhải nói tiếp.
Trình Thước kiên nhẫn lắng nghe từng câu của đối phương, thỉnh thoảng "dạ" vài tiếng. Cuối cùng cô Sở bảo phải đi dạy, Trình Thước mới chào tạm biệt.
Khi cô Sở cúp máy, trên màn hình hiện lên bong bóng trắng hiển thị thời gian cuộc gọi, sáng đến chói mắt, nghẹn ở ngực, như lời nói dối của Tống Vấn Uyên.
Lặng lẽ nhét điện thoại vào túi, ánh mắt Trình Thước trống rỗng, lơ đãng.
"Trình Thước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!