Tống Vấn Uyên nghe vậy thì im lặng, ánh mắt đối diện với Lục Hoài Khiên trong sự đối đầu không lời. Dù vẻ mặt hắn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sức ép vô hình, như đang ngầm khẳng định rằng chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng.
Nghĩ đến việc Lục Hoài Khiên là đại diện của quán bar Mạc Lam, mà nhân viên quán chỉ là những trợ thủ công khai, còn mạng lưới quan hệ phía sau lại càng khó đoán, Tống Vấn Uyên cảm thấy không nên đắc tội. Y ra hiệu cho ba người còn lại không được tự ý hành động. Nhưng nếu cứ thế bỏ qua, trong lòng y lại khó chịu vô cùng.
Không nuốt trôi cơn giận, Tống Vấn Uyên chỉ thẳng vào mặt Trình Thước, giọng đầy tức giận: "Cậu ta lén chụp ảnh tôi ở quán bar, đăng lên diễn đàn trường rồi kích động mọi người bạo lực mạng tôi. Tôi không muốn làm khó cậu ta, chỉ mong cậu ta gỡ bài và xin lỗi là được!"
Lục Hoài Khiên trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
"Đây là nguyên nhân mâu thuẫn giữa hai người?"
Tống Vấn Uyên gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Hoài Khiên quay sang nhìn Trình Thước: "Cậu có lén chụp ảnh Tống Vấn Uyên không?"
Trình Thước nhếch môi, giọng châm chọc: "Tôi lén chụp anh ta làm gì?"
Lục Hoài Khiên xoay lại, nhìn thẳng vào Tống Vấn Uyên, nhún vai thản nhiên: "Anh thấy đấy, cậu ấy nói không có. Vậy chắc là anh hiểu nhầm rồi."
Hắn khoát tay, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: "Chuyện anh bị bạo lực mạng, tôi rất tiếc, nhưng chuyện này kết thúc ở đây thôi. Ai về nhà nấy, giải tán đi."
Lục Hoài Khiên nói xong thì nắm tay Trình Thước đi về, chưa được mấy bước đã bị Tống Vấn Uyên giơ tay chặn lại…
"Cậu ta đang nói dối! Cậu ta nói không có là không có sao!"
Tống Văn Uyên quả quyết nói với Lục Hoài Khiên: "Ông chủ Lục, anh không thể vì tình cảm cá nhân mà bao che cho Trình Thước!"
Trình Thước nghe không nổi nữa, quay đầu chất vấn Tống Vấn Uyên: "Anh không có bằng chứng thì dựa vào đâu mà vu khống tôi?"
Tống Vấn Uyên lạnh lùng đáp trả: "Ban nãy khi tôi chất vấn, cậu còn chẳng nói được lời nào! Không phải do có tật giật mình thì là gì!"
Lục Hoài Khiên nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, ánh mắt dừng lại vô định một chút. Nghe thấy giọng điệu kích động của Tống Vấn Uyên, hắn đau đầu xoa xoa mi tâm, đột nhiên ngẩng mắt lên nhìn về phía Tống Vấn Uyên: "Anh không phải muốn bằng chứng sao?"
Tống Vấn Uyên sững người.
"Tuy rằng ai khẳng định người đó phải chứng minh, lẽ ra phải là anh đưa ra bằng chứng để chứng minh Trình Thước lén chụp ảnh anh." Ánh mắt Lục Hoài Khiên chợt trở nên thâm trầm, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Nhưng ai bảo tôi là người toàn năng chứ."
"Tôi có thể đưa ra bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của Trình Thước, nhưng mà…" Lục Hoài Khiên ngừng lại, đôi mày khẽ nhíu, hắn nheo mắt, nửa câu sau vô thức nhấn giọng: "Sau khi chứng minh xong, anh phải xin lỗi Trình Thước, rồi dẫn người của anh rời đi."
"Được." Tống Vấn Uyên nói.
"Vậy các anh theo tôi vào quán bar một chuyến."
Lục Hoài Khiên nắm tay Trình Thước đi trước, chưa được mấy bước, hắn lại quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt quét qua bốn người phía sau, một áp lực vô hình ẩn chứa trong đó: "Các anh tốt nhất là có việc thì nói, không việc gì thì ngoan ngoãn một chút, đừng có giở trò đánh lén phía sau, tôi quen biết nhiều người lắm, thật sự đánh nhau thì các anh đều không phải là đối thủ của tôi đâu."
Sáu người cuối cùng dừng lại tại phòng giám sát của quán bar.
Lục Hoài Khiên ngồi trên chiếc ghế xoay, trước mặt là màn hình điện tử. Sau vài thao tác thuần thục, hắn mở đoạn video giám sát của tối Chủ nhật tuần trước.
Rồi xoay ghế nửa vòng, hắn chậm rãi đứng dậy, nhường chỗ cho Tống Vấn Uyên và đám bạn: "Các anh cứ xem đi."
Với vẻ mặt vô cảm, Lục Hoài Khiên nói: "Nếu phát hiện dù chỉ một khung hình Trình Thước giơ điện thoại về phía Tống Vấn Uyên, thì các anh còn có thể tranh cãi tiếp. Còn không thì xin lỗi xong rồi cút đi giùm."
Tám con mắt dán chặt vào đoạn video giám sát. Đoạn phim được xem đi xem lại ba lần, cả bốn người nhìn đến mỏi mắt mà vẫn không tìm ra được một cảnh đáng ngờ nào.
Cuối cùng, Tống Vấn Uyên đứng chết trân tại chỗ, từ cổ họng chỉ thốt lên được một tiếng "Xin lỗi" nhỏ như muỗi kêu, rồi dẫn cả đám lủi thủi rời đi.
Trình Thước cảm thấy mình đã rửa sạch được nỗi oan ức, tâm trạng sảng khoái vô cùng. Anh châm chọc vài câu về phía bóng lưng của Tống Vấn Uyên, đối phương làm như không nghe thấy, bước đi nhanh hơn. Nghĩ mà vẫn thấy chưa hả giận, anh lại nhổ một bãi nước miếng về phía bóng lưng kia.
Động tác bất ngờ làm vết thương trên má đau nhói, Trình Thước không khỏi xuýt xoa một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!