Chương 12: Bí mật

Ngay khi âm cuối vừa dứt, Lục Hoài Khiên đã buông tay ra.

Thế nên tiếng "buông ra" thứ hai của Trình Thước nghẹn lại trong cổ họng. Anh lúng túng rút tay về, chợt nhận ra bản thân hơi mâu thuẫn nên đành giải thích một cách gượng gạo: "Tôi chỉ là không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ."

"Người lạ sao?"

Lục Hoài Khiên nghe thế thì giả vờ đưa tay phải che ngực trái: "Hai thằng con trai độc thân đã ở chung một phòng thế này rồi mà vẫn chưa quen sao? Trình Thước à, cậu nói vậy làm tôi đau lòng quá."

Trình Thước ngẩn ra, tuy giọng điệu đối phương mang ý đùa cợt nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có vài phần đúng.

Anh im lặng vài giây, rồi tự tin bắt đầu: "Mỗi người có định nghĩa khác nhau về sự thân thiết, nên điều đó rất bình thường."

Nhưng càng nói giọng càng nhỏ dần: "Anh có thể xem một người gặp hai lần là thân quen, nhưng điều đó chưa đạt tới tiêu chuẩn thân thiết trong tâm trí tôi..."

Trình Thước nói xong thì mím môi, cuối cùng vẫn quay đầu đi rồi bổ sung thêm một câu: "Cũng không phải là không thân."

Sau khi giải thích mâu thuẫn xong, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình rơi vào đôi mắt đối phương... Rõ ràng là vẻ đắc ý khi đạt được điều mình muốn.

Chỉ thấy Lục Hoài Khiên gật đầu với ý nghĩa khó hiểu, rồi chuyển chủ đề: "Cậu sợ sấm chớp à?"

Trình Thước: "Không có."

Lục Hoài Khiên lại hỏi: "Sợ bóng tối?"

Trình Thước: "Cũng không."

Đối phương phủ nhận quá dứt khoát, Lục Hoài Khiên thấy buồn cười: "Vậy cậu đang sợ cái gì?"

Trình Thước giả ngơ: "Tôi sợ cái gì chứ?"

Sao miệng cứng thế nhỉ, Lục Hoài Khiên bật cười, hắn nói thẳng: "Vậy tại sao cậu lại muốn tôi ở lại, rồi còn nắm chặt tay tôi không buông?"

Trình Thước lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới ép ra được một câu đầy lý lẽ: "Môi trường tối cùng với tiếng sấm sẽ gợi lên một số ký ức thời thơ ấu của tôi, nhưng chỉ khi chúng xuất hiện cùng lúc mới có tác dụng. Nếu chỉ xuất hiện riêng lẻ thì tôi đều không sợ."

Từ logic của Trình Thước mà nói, những câu trả lời vừa rồi về việc sợ sét hay sợ bóng tối có vẻ cũng chẳng có vấn đề gì.

Lục Hoài Khiên khẽ nhướng mày, ừa một tiếng.

Bên kia, Trình Thước chợt nhớ ra điều gì đó, vội vã nói thêm trước khi đối phương kịp mở miệng: "Đừng hỏi tôi đã gợi nhớ đến chuyện gì, tôi sẽ không nói đâu."

Nói xong, có lẽ cảm thấy thái độ của mình quá cứng nhắc, anh vội vàng thêm một câu: "Nhưng mà tôi cũng chưa từng kể cho bất kỳ ai khác."

Lục Hoài Khiên mỉm cười gật đầu: "Được rồi, được rồi, không hỏi được chưa?"

Dứt lời, hắn đột ngột ngồi dậy, khiến Trình Thước theo phản xạ nhích người sang một bên.

Lục Hoài Khiên liếc nhìn sang bên cạnh, thong thả duỗi người ngáp một cái thật dài, tay vô tình chạm vào mái tóc Trình Thước, khiến anh lại nhích người ra xa thêm chút nữa.

Sau khi làm xong những việc đó, Lục Hoài Khiên mới cúi người cầm điện thoại trên bàn trà lên, nhìn giờ rồi không khỏi cảm thán: "Đã gần mười hai giờ rồi, trễ quá."

Trình Thước hỏi liền: "Vậy tối nay anh còn về không?"

Lục Hoài Khiên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu muốn tôi ở lại không?"

Trình Thước như bị nghẹn họng, anh ngập ngừng vài giây mới nói: "Hành động của anh đâu phụ thuộc vào ý muốn của tôi."

"Sai rồi." Lục Hoài Khiên lập tức phản bác, giọng điệu hắn trầm xuống: "Cậu không được nói thế, trước khi nói phải sờ vào lương tâm mình đã."

Sau đó là vẻ mặt hời hợt kèm theo ngữ điệu uể oải: "Hành động của tôi không phụ thuộc vào ý muốn của cậu ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!