Trình Thước ngước đôi mắt đờ đẫn lên, tình cờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lục Hoài Khiên.
Anh ngẩn người vài giây rồi cúi đầu xuống, chậm rãi đưa tay trái ra chạm vào chiếc chìa khóa. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại chạm vào đầu ngón tay, anh vừa định cầm lên thì bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm chớp…
"Ầm…!"
Tiếng nổ bất ngờ khiến Trình Thước giật mình nắm chặt lấy lòng bàn tay của Lục Hoài Khiên. Những ngón tay siết chặt không kiểm soát, khớp xương hiện rõ dưới làn da căng, cánh tay run rẩy vì dùng lực quá mạnh.
Chiếc chìa khóa trượt khỏi kẽ ngón tay, rơi nhanh xuống đất, va chạm với mặt sàn tạo nên tiếng kêu trong trẻo.
"Keng…"
Lục Hoài Khiên ngẩng đầu nhìn Trình Thước. Người kia dường như đang chìm đắm trong một thế giới khác, hoàn toàn vô thức về hành động vừa rồi của mình.
Hắn lại đưa mắt nhìn xuống bàn tay phải đang bị Trình Thước nắm chặt, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau tiếng nổ dữ dội là vài tiếng vang trầm đục. Lục Hoài Khiên có thể cảm nhận được các khớp xương của đối phương siết chặt hơn, cơn run rẩy truyền qua lòng bàn tay.
Da thịt và xương cốt khi chống chọi với áp lực bên ngoài tạo nên cảm giác đau đớn. Cơn đau tăng dần theo thời gian, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng được của hắn.
Vì vậy, trên gương mặt Lục Hoài Khiên không hề hiện lên chút khó chịu nào, thậm chí khóe mắt và đuôi lông mày còn vương một nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ.
Hắn vẫn giữ tư thế nửa ngồi xổm, dùng tay trái chưa bị nắm để nhặt chiếc chìa khóa dưới đất lên.
Bề mặt nhẵn bóng của miếng kim loại tạo thành một tấm gương méo, mặt gương nghiêng ngả, rung động, mơ hồ phản chiếu đường nét khuôn mặt của cả hai người, mờ ảo, méo mó, biến dạng.
Lục Hoài Khiên không hiểu sao lại thấy thú vị, nụ cười lan tràn nơi đuôi mắt đuôi mày, như dòng nước xuân.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy chìa khóa, một lần nữa đưa đến trước mắt Trình Thước.
Đợi một lúc lâu mà Trình Thước vẫn không đón lấy.
Lục Hoài Khiên ngước mắt nhìn lên.
Trong tầm mắt, đôi mắt của Trình Thước mất tiêu cự, vô hồn trong một khoảng dài, không biết đang nghĩ gì. Áo khoác jean màu xanh cài nửa chừng, vạt áo cùng túi áo lơ lửng trong không trung, run rẩy theo gió đêm.
Lục Hoài Khiên bất đắc dĩ mỉm cười, dùng đầu ngón tay khẽ vén nắp túi áo khoác jean lên, tự ý bỏ chìa khóa vào trong.
Trình Thước chợt giật mình vì sự tiếp cận đột ngột của Lục Hoài Khiên. Anh sững người vài giây, sờ sờ túi áo, như vừa tỉnh mộng: "Cảm, cảm ơn."
Ngón tay của bàn tay phải đang bị nắm giữ của Lục Hoài Khiên khẽ chạm vào mu bài tay Trình Thước: "Bây giờ cậu đã ổn chưa?"
Trình Thước đột ngột buông năm ngón tay ra, lúng túng rụt tay về: "Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, bị nắm tay có mất miếng thịt nào đâu." Lục Hoài Khiên đứng dậy vẫy vẫy cánh tay, lại hoạt động chân một chút: "Không sao đâu, cậu cứ nắm tự nhiên, cậu chủ động nhào vào lòng tôi cũng được, tôi rất hoan nghênh."
Nói xong, hắn dang rộng vòng tay ra. Quả nhiên Trình Thước không đáp lại, hắn lại thong thả hạ tay xuống, không hề thấy ngượng ngùng.
Bên ngoài cửa sổ, chân trời u ám lại vang lên vài hồi sét, âm thanh nhỏ hơn nhiều so với lúc trước, cuối cùng biến mất tăm. Sau ánh chớp lóe lên rồi tắt, tiếng mưa bỗng nhiên bùng phát, dồn dập như tiếng trống, ào ạt trút xuống.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy tiếng sấm đã dứt.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách trên nền cứng, ngọn đèn trần trong phòng khách vẫn ảm đạm.
Nửa gương mặt của Trình Thước chìm trong bóng tối, anh cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Sau một hồi im lặng, đột nhiên anh hỏi không đầu không đuôi: "Từ đâu ra vậy?"
Ngừng một chút, anh nói thêm: "Chìa khóa của tôi ấy."
Lục Hoài Khiên vẫn giữ phong cách nói năng cà khịa thường ngày, buông lời đáp: "Tôi biến ra đấy, vì tôi biết phép thuật biến đá thành vàng mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!